Thẩm Dương và Mẫn Như ngồi đối diện nhau, hai vẻ mặt nham hiểm khiến không khí trong phòng nóng rực như lửa đốt, trừ đồng hồ trên tường tích tang tích vang lên, đều không nghe được bất cứ động tĩnh gì, đúng là yên tĩnh làm người ta sợ.
Cả căn phòng có chỉ có hai màu xám và đen, bộ sofa màu đen ngay chính giữa phòng, đối diện là chiếc bàn máy tính lớn, có đặt một cái laptop màu xám bạc, xung quanh là sách cùng thành tích hơn người.
Cô không thể tưởng tượng những thành tích Thẩm Dương đã thực hiện để có được tất cả số huân chương đó. Số lượng huân chương còn dài hơn ba con số, cô thấy rõ ràng hắn hiến đời mình cho công việc hết sức lực. Cứ như vậy, Thẩm Dương đã đi xa hơn nhiều so với một người có thành tích vượt trội.
- Cô ngắm đủ chưa?– Hắn lạnh lùng nhìn người nào đó.
- Chưa! – Mẫn Như vẫn còn quan sát những cái khác, mà không chú ý đến lời nói.
- Cô vào đây để ngắm hay bàn chuyện chính?
- Để ngắm ... .À không bàn chuyện chính với anh! – Cô đột nhiên nhớ ra vấn đề, khi nhìn thấy cái mặt hắn cầm huân chương vàng bơi lội giơ cao.
- Tôi muốn nghỉ ngơi, không thể làm giáo viên cho Lạc Lạc, Bối Bối!
- Anh một kẻ tham công tiếc việc và tôi nghĩ không nên tin lý do hết sức ngớ ngẩn đó!
- Ngay cả tôi hay bao nhiêu giáo viên đi nữa cũng không chịu nhận hai đứa trẻ!
- Tại...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-tro-lai/2104226/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.