Thẩm Dương vô tình cầm ly nước đi ngang qua, nghe thấy tiếng nói to của bà Thẩm, làm hắn dừng lại, đẩy nhẹ cửa phòng, áp tai nghe cuộc nói chuyện trong đó. Mấy hôm nay, mẹ hắn xảy ra chuyện buồn bực là vì cô ta?
-Chỉ là cái quá khứ trước kia làm con không thể tin tưởng một ai. Bởi vì con rất sợ một ngày nào đó Tiêu gia và Ngô gia tìm được và bắt hai đứa trẻ rời khỏi con. Con không thể sống mà thiếu hai đứa trẻ, có thể trước kia Mẫn Như quá khứ tổn thương hai đứa trẻ còn Mẫn Như hiện tại đã bù đắp và sữa chữa từng ngày.
-Con...ta không biết!
-Những câu chuyện về con dì không biết là đúng. Ở thành phố D, Ngô Mẫn Như không phải là nhị tiểu thư hóng hách, kiêu ngạo nổi tiếng mà là bà mẹ đơn thân có hai đứa trẻ, may mắn tìm được gia đình yêu thương bọn họ.
-Mẫn Như đứa nhỏ tội nghiệp của dì!
-Mẫn Như xin lỗi dì Thẩm!
-Được! Ta chấp nhận lời xin lỗi của con, ta cũng có một phần trong đó vì quá nóng vội không tìm rõ ngọn ngành câu chuyện.
-Con không thể trách dì! Dì là một người mẹ tốt con cần học hỏi ờ dì rất nhiều.
Thẩm Dương bên ngoài hiểu được sáu phần chuyện trong đó, hắn đọc báo những tin tức viết về Ngô gia trong những năm này vô cùng nhiều, đặc biệt thông tin về nhị tiểu thư họ Ngô, từ nhỏ luôn sống trong nhung lụa nhưng càng lớn càng sa đọa phủ đầy trang mạng lẫn giấy báo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-tro-lai/2104223/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.