“Con chào bác! Con là Vương Mẫn An.” Vương Mẫn An khoanh tay lại cúi người chào Hà Minh, chị của Vương Mẫn An là Vương Thiên An cũng cúi người chào sau em mình: “Chào bác, cháu là Thiên An.”
Hà Minh nhìn hai đứa trẻ gật đầu ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống thì cả hai chạy lại chỗ mẹ mình ngồi ngoan ngoãn. Ông nhìn cũng biết đứa nào giống mẹ đứa nào giống ba. Cho dù A Mẫn không nói thì Long Ngạo Thiên cũng sẽ tự có cách kiểm chứng. Việc yên tĩnh hiện tại cho thấy là còn có vấn đề đáng lo ngại nên mới không công khai.
“A Mẫn, tiếp theo cháu định làm thế nào?” Hà Minh đột nhiên hỏi vấn đề này khiến cho A Mẫn có chút bối rối, trong thoáng chốc cũng không biết làm sao. Tuy nhiên sau đó cô đã có cách để giải quyết, cô nhìn chú mình nói: “Tạm thời cháu và hai đứa nhỏ sẽ ở đây, mong chú giúp đỡ nhiều hơn.”
A Mẫn lấy lý do này nói ra mặc dù nó không đúng với ý mà chú cô muốn hỏi. Cô không muốn làm chú mình lo lắng, bởi vì sau khi dẫn hai đứa nhóc đi chơi cô sẽ bắt đầu điều tra lại mọi việc từ chuyện gia đình cô bị sát hại cho đến cô nhi viện bị phóng hỏa.
A Mẫn sẽ loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm bên cạnh mình và Long Ngạo Thiên thì mới có thể yên tâm để hai đứa nhận lại ba của mình. Nếu không thì cho dù hai đứa có ở nơi nào cũng không thể an toàn tuyệt đối được.
Hà Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385357/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.