Long Ngạo Thiên chỉ cười cười sau đó không nói gì, ngược lại nhìn A Mẫn không rời mắt khiến cô khó hiểu: “Gì vậy? Bộ mặt tôi dính gì sao?”
Long Ngạo Thiên kéo A Mẫn lại để cô nằm lên người anh, mắt đối mắt nhìn nhau. A Mẫn không hiểu anh muốn làm gì nên cũng không dám phản kháng. Thấy cô như vậy anh có chút vui, đưa tay chạm vào vai nơi vết sẹo của cô mà hỏi: “Trời lạnh có phải sẽ bị hành không? Sao em không phẫu thuật đi?”
“Tôi không muốn, hơn nữa đây là do tôi tự nguyện. Còn anh, không sợ tôi về đây giết anh sao?” A Mẫn nghiêm túc nhìn Long Ngạo Thiên hỏi, cô muốn biết anh sẽ trả lời như thế nào.
Long Ngạo Thiên cười không nói gì mà đi xuống giường lấy đồ vào nhà tắm. A Mẫn cảm thấy khó hiểu, cô cứ mãi suy nghĩ thì lát sau anh ra ngoài lấy thêm bộ đồ của cô đem vào nhà tắm. A Mẫn mới bước xuống giường chân liền run run, cô liền chửi thầm Long Ngạo Thiên.
Đáng chết thật mà, dám khiến cho cô đi không vững. Chả hiểu hôm qua cô bị làm sao mà lại thuận theo Long Ngạo Thiên đến thế, đúng là ma xui quỷ khiến. Long Ngạo Thiên ra khỏi nhà tắm thì lại chỗ A Mẫn đang đứng và bế cô đi thẳng vào nhà tắm và để cô ngồi xuống ghế.
“Tôi ra ngoài, có gì không ổn thì nhớ lên tiếng đấy. Nếu không ngại, thì tôi giúp em tắm.” Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng thì thầm vào tai sau đó còn thổi một cái khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385197/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.