Vương Thiên An nhìn ba mình mắt long lanh nhưng đầy sự kiên quyết, “Con với ba giao kèo rồi đấy, ba phải bảo vệ mẹ cho thật tốt, con với em sẽ giúp ba có được mẹ.”
“Cảm ơn con!” Long Ngạo Thiên cười sau đó dựa lưng vào ghế xoa xoa hai thái dương.
Vì xử lý chuyện của A Mẫn và một số chuyện ở Long Gia mà cả đêm anh không hề chợp mắt. Vương Thiên An thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của ba mình thì nhắc nhở: “Ba nghỉ ngơi đi, con qua phòng em bàn kế hoạch. Chúng ta liên lạc bằng điện thoại nha.”
Long Ngạo Thiên gật đầu cười, không ngờ con bé cũng có lúc tinh ranh như vậy. Nhưng nhìn vào Vương Thiên An thì Long Ngạo Thiên cảm thấy một chút ký ức ùa về. Hình như lúc nhỏ anh cũng từng rất nghịch ngợm và hay bày trò, chỉ là sống ở thời thế hay thay đổi nên bản thân anh cũng phải thay đổi.
Vương Thiên An vừa mở cửa phòng ra ngoài đã gặp ngay Triệu Tuấn Kỳ, con bé liền lên tiếng: “Chú đẹp trai nghỉ ngơi rồi, chiều chú hãy tìm nha.”
Như hiểu ý con bé, Triệu Tuấn Kỳ đóng nhẹ cửa lại sau đó nói: “Vậy chiều chú sẽ ghé qua. Cháu có muốn mua gì không?”
“Mua giúp cháu một số nguyên liệu để nấu cháo rồi đưa cho dì Đại Lan nha.” Vương Thiên An đưa tờ giấy đã được chụp lại các nguyên liệu cho Triệu Tuấn Kỳ xem.
Xem xong cậu liền bật cười nhìn Vương Thiên An: “Cái này là mẹ cháu ghi ra sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385190/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.