Chương trước
Chương sau
Long Ngạo Thiên đóng nhẹ cánh cửa lại để một mình A Mẫn ở trong phòng. Cô cũng nằm xuống giường kéo chăn lên đắp, cảm giác vẫn giống như năm năm trước.

A Mẫn khép mi lại, chỉ mong mọi chuyện mau trôi qua. Cô phải dưỡng lại sức khỏe mà còn lo cho Mẫn An và Thiên An.

Bên dưới sảnh lớn lúc này vẫn còn rất đông người. Long Ngạo Thiên bước xuống với dáng vẻ lạnh lùng nhìn mọi người. Lam Bắc Phong sau đó mới lên tiếng: “Các người chỉ có một cơ hội tự thú, bằng không thì đừng trách Hắc Long Ưng ra tay nặng.”

Triệu Tuấn Kỳ quan sát những phản ứng của đám người bên dưới. Một trong số những người đó liền chột dạ mà nhanh chóng rời đi. Lam Bắc Phong liền ra hiệu cho người bắt lại.

Tên kia bị bắt mà vùng vẫy kháng cự: “Thả tôi ra! Các người làm gì vậy?”

“Nói! Kẻ chủ mưu đằng sau là ai?” Triệu Tuấn Kỳ không hỏi lý do, mà hỏi trực tiếp trọng tâm vấn đề.

Tên kia nhìn Long Ngạo Thiên sau đó cười lớn: “Long Ngạo Thiên! Con nhóc đó là muốn chết thay mày đấy. Hahaha!”

“Pằng!”

Long Ngạo Thiên giơ súng bắn một phát xuyên qua thái dương của tên kia khiến hắn chết ngay tại chỗ. Tô Tuyết Đồng và K đứng phía xa nhìn thấy thì nhíu mày. Cũng may là không bại lộ, bằng không thì sẽ có chuyện lớn rồi.

Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt sát khí nhìn xuống phía dưới lạnh lùng: “Muốn chết, thì tìm Long Ngạo Thiên!”

“Long Gia và Hắc Long Ưng không phải cái danh. Cái giá phải trả chắc mọi người cũng thấy rồi đấy.” Lam Bắc Phong nhìn xuống phía dưới giải thích thêm.

Triệu Tuấn Kỳ ra hiệu cho người mở cổng lớn Long Gia sau đó để khách dự tiệc rời đi. Tàn cuộc ngày hôm nay cũng được Long Ngạo Thiên cho người dọn dẹp.

Trời đã khuya nên mọi người cũng về phòng nghỉ sớm. Khi Long Ngạo Thiên về phòng mình thì thấy A Mẫn đã ngủ say. Cánh tay của A Mẫn vì băng bó mà cô không dám trở người khi ngủ.

Nếu ngủ chỉ một bên thì rất khó chịu, nhưng A Mẫn vẫn giữ một tư thế khi ngủ. Long Ngạo Thiên vào nhà tắm một lúc sau đó đi ra với một bộ đồ khác.



Anh leo lên giường nhẹ nhàng đỡ A Mẫn dựa vào lòng mình sau đó kéo chăn đắp cho cô. Nhìn cô ngủ say như vậy anh mới khẽ vuốt tóc thì thầm: “Năm năm qua, có lẽ em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Là tôi không tốt, khiến em tổn thương.”

A Mẫn tuy đã ngủ say nhưng trong mơ hồ vẫn nghe thấy được lời Long Ngạo Thiên nói, tiếc là cô nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Cô cũng muốn nói với anh rằng, năm năm qua cô chưa từng ngừng yêu anh.

Nhưng A Mẫn lại không thể nào nói ra những lời này, càng không muốn cùng Long Ngạo Thiên dây dưa nữa. Hiện tại với A Mẫn mà nói, Mẫn An với Thiên An mới là quan trọng. Cô không muốn vì mình mà liên lụy đến hai đứa trẻ.

Sáng hôm sau A Mẫn thức dậy sớm để qua thăm Mẫn An. Khi cô mở mắt ra thì căn phòng không có một ai cả. A Mẫn ngồi dậy đi vào nhà tắm thì thấy mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn. Cô vệ sinh cá nhân sau đó thay một bộ đồ rồi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng thì đã bắt gặp Đại Lan và Tiểu Lan. A Mẫn mới lên tiếng: “Đại Lan, Tiểu Lan! Mẫn An thế nào rồi? Con bé đã tỉnh chưa?”

Đại Lan đưa tô cháo cho Tiểu Lan cầm sau đó dặn dò: “Em đem qua phòng phu nhân đi, chị nói chuyện với Mẫn Nhi một chút.”

“Vậy em đi trước! Chị với Mẫn Nhi nói chuyện đi.” Tiểu Lan chào A Mẫn một cái rồi cầm tô cháo rời đi.

Đại Lan lúc này mới đi lại phòng trị thương mở cửa ra rồi nhìn A Mẫn: “Con bé vẫn chưa tỉnh! Hay là cô vào thăm đi, biết đâu con bé sẽ mau tỉnh lại hơn.”

A Mẫn gật đầu sau đó vào trong phòng. Lúc này căn phòng chỉ có tiếng máy móc và Mẫn An nằm hôn mê ở đó.

A Mẫn lại gần giường ngồi xuống, đưa tay khẽ chạm mặt Mẫn An mà nói: “Mẫn An! Mau tỉnh lại đi, mẹ sẽ dẫn con và chị đi ăn có được không? Con muốn gì mẹ cũng sẽ đồng ý, đừng có ngủ nữa.”

Ngày thường Mẫn An rất hoạt bát, cũng hay nói nhiều. Điều này A Mẫn quen rồi, bây giờ con bé im lặng như thế cô thật sự rất buồn. Thấy A Mẫn buồn thì Đại Lan an ủi: “Có lẽ là do tác dụng của thuốc nên vẫn chưa tỉnh.”

“Con bé sau này có để lại di chứng gì không? Có ảnh hưởng đến sức khỏe không?” A Mẫn nhìn Đại Lan hỏi, Đại Lan trấn an: “Yên tâm! Con bé sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhưng mà đừng cho con bé ăn quá nhiều.”

“Mẫn An rất thích ăn, lúc ăn nhiều liền đau bụng nhập viện. Mặc dù tôi đã cảnh cáo nhưng con bé vẫn không nghe.” A Mẫn thở dài, cô cảnh cáo thì Mẫn An lại lén lút ăn.

A Mẫn không thể lúc nào cũng la mắng Mẫn An, cũng không thể cấm Mẫn An ăn những món mà con bé thích. Có nhiều lúc cô cảm thấy mình không phải là một người mẹ tốt, bởi vì năm năm qua cô chưa từng dẫn hai đứa nhỏ đi chơi hay đi ăn.

A Mẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì cánh tay Mẫn An cử động. Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Mẹ, Mẫn An xin lỗi.”



A Mẫn nghe câu đó liền ngước nhìn, Mẫn An nhìn mẹ mình mà cảm thấy có lỗi. Cô cầm tay Mẫn An cười dịu dàng: “Mẹ không giận con đâu! Mau khỏe lại rồi mẹ sẽ đáp ứng con một điều kiện, được không?”

Mẫn An trước giờ luôn muốn A Mẫn đáp ứng một điều kiện nhưng lần nào cá cược cũng thua. Vậy nên lần này A Mẫn muốn làm chút gì đó cho Mẫn An. Mẫn An thấy mẹ mình cười lại còn đáp ứng điều kiện liền nheo mắt cười: “Mẹ hứa rồi đấy!”

Tuy giọng nói yếu ớt nhưng trong ngữ điệu như tràn đầy sức sống. Vương Thiên An sau khi ăn xong cũng qua phòng thăm em mình. Thấy Mẫn An tỉnh lại thì Thiên An chạy lại mắng: “Em có biết chị lo lắm không hả?”

Thiên An tuy là mắng nhưng lời nói như trách móc. Hôm qua thật sự Mẫn An đã làm cho Thiên An một phen hú vía, lỡ có chuyện gì thì Thiên An không biết phải làm sao.

Mẫn An thấy chị mình lo lắng như vậy thì cười: “Em đâu có sao đâu! Chị đừng có mà nhăn mặt thế chứ.”

“Em đấy! Để chị xem sau này em còn dám ăn nhiều nữa không.” Thiên An lại gần nhéo má Mẫn An một cái rồi trách.

Đại Lan nãy giờ nhìn ba mẹ con nói chuyện mà đứng sang một bên im lặng không nói gì. Cũng đã lâu lắm rồi mới thấy A Mẫn cười, mà hình như A Mẫn đã gầy đi nhiều rồi.

Đại Lan muốn kể lại chuyện năm năm trước cho A Mẫn nghe nhưng lại sợ A Mẫn không tin. Hơn nữa đây lại là chuyện riêng của Long Ngạo Thiên và A Mẫn, Đại Lan không dám xen vào.

Một lúc sau thì Kiều Vy và Kill cũng vào phòng thăm Mẫn An. Thấy Mẫn An cười nói vui vẻ thì Kiều Vy mắng: “Con làm mẹ nuôi hết hồn luôn đấy! Con định để A Mẫn phanh thay mẹ à?”

“Hì hì! Con làm mọi người lo rồi, lần sau con sẽ không như vậy nữa.” Mẫn An vừa nói thì A Mẫn liền lườm: “Còn có lần sao?”

“Con đùa thôi mà mẹ!” Mẫn An cười trừ. Kill lúc này mới hỏi: “Mẫn An, hôm qua làm sao để bị trúng độc như vậy?”

Mẫn An nghe vậy thì bất ngờ, không nghĩ rằng trong bánh có độc. Mẫn An suy nghĩ một chút sau đó lại nói: “Con thấy nhiều bánh ngon nên ăn thử ạ. Ba nuôi đừng điều tra nữa, dù sao con cũng không sao rồi.”

“Còn lần sau thì ba đưa hai chị em con đi huấn luyện luôn đấy.” Kill hăm dọa Mẫn An khiến con bé gật đầu lia lịa.

Đến chiều tối thì Mẫn An đã khỏe hơn nhiều. Cả ngày hôm nay A Mẫn cũng không thấy Long Ngạo Thiên đâu, có lẽ là anh muốn tránh mặt cô chăng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.