Chương trước
Chương sau
A Tam nghe vậy liền nắm tay kéo A Mẫn đi, vừa đi vừa trách: “Nên biết quan tâm bản thân chút đi! Không ai bắt em mạnh mẽ cả, em không biết dựa vào người khác à?”

A Mẫn bị A Tam trách thì im lặng, vì A Tam nói đúng. Cô thật sự chẳng biết quan tâm đến bản thân chút nào, chỉ giỏi nhất là lo chuyện bao đồng.

Nhưng A Mẫn cũng không muốn dựa vào người khác, bởi vì cô sợ sẽ thành thói quen. Khi thành thói quen rồi, cô sẽ trở nên yếu đuối hơn. Mà A Mẫn, lại không thích bản thân thành người yếu đuối.

Tuy công nhận A Tam nói đúng, nhưng A Mẫn vẫn phản bác lại: “Không thể mãi dựa vào người khác cả đời, tốt hơn hết là bản thân nên mạnh mẽ.”

“Cứng đầu thật đấy!” A Tam lấy trong túi áo ra một miếng băng keo cá nhân dán vào vết thương cho A Mẫn rồi lại hỏi: “Tại sao em bị thương vậy? Ai gây rắc rối sao?”

“Một đám tép rêu không đáng để tâm thôi!”

A Mẫn vừa đi vừa nói, thật sự thì A Tam cũng có thể là bạn của cô. Chỉ là còn quá nhiều nghi ngờ nên A Mẫn buộc phải giữ khoảng cách.

A Tam nghe vậy thì liền hiểu ra vấn đề. Đám tép rêu mà A Mẫn nói có lẽ là đám côn đồ hay đi lang thang ở mấy khu gần quán bar khách sạn.

Bọn chúng chủ yếu chèn ép khách lạ, hoặc là bắt ép những cô gái yếu đuối làm theo những gì mình muốn. Đúng là mù mắt, nhìn sao mà thấy A Mẫn là cô gái yếu đuối không biết.

Đi một lúc thì cả hai đến trung tâm thương mại. Lúc này A Mẫn nhìn A Tam sau đó nói: “Anh mua gì mua đi, đừng đi theo tôi.”

“Tại sao? Tôi có thể giúp em đẩy xe.” A Tam nghiêng đầu nhìn khiến A Mẫn quát nhẹ: “Đồ của phụ nữ thì anh đi theo làm gì?”

Nói xong A Mẫn bỏ đi một mạch, A Tam nhìn theo chỉ cười mà không nói gì. Thì ra A Mẫn cũng biết ngại, A Tam còn tưởng A Mẫn chỉ biết đánh người thôi chứ.

A Mẫn đến quầy đồ dùng cho phụ nữ thì dừng lại. Ngay bên cạnh cô chính là A Tam. A Tam nhìn A Mẫn nhún vai vô tội, cô cũng không thể nào cứ viện cớ đuổi đi như vậy được. Cuối cùng đành để A Tam bên cạnh làm người đẩy xe đồ giúp cô.

A Mẫn mua rất nhiều thứ, mua cho cô và cả Kiều Vy. Đến quầy đồ lót cô cũng nhìn xem một lượt. Đang định xem size áo thì A Tam liền lên tiếng: “Cúp C!”

“Tam Ca! Anh vừa phải thôi, không biết ngại hả?” A Mẫn lườm A Tam một cái khiến A Tam cười cười: “Thật ra tôi cũng là thầy dạy nghiên cứu sinh, cho nên em đừng thấy ngại.”



“Học trò thấy anh chắc đều chỉ ngắm mà không học rồi.” A Mẫn châm chọc, nhưng là châm chọc cho vui thôi.

A Tam cảm thấy Cáp Lai Nhĩ quá ngốc, bảo cậu đi chính là giúp cậu có điều kiện bên cạnh A Mẫn nhiều hơn. So với mấy lần trước thì lần này A Mẫn có vẻ không ghét cậu nữa.

“Quá khen rồi! Nhưng mà nếu em là học trò của tôi, tôi tình nguyện cho em ngắm cả ngày.” A Tam kề sát mặt nói khiến A Mẫn đẩy người cậu ra.

Đúng là những người như A Tam nhất định phải đề phòng. Kiều Vy và Tuyết Nhi thật là may mắn. Có một người con trai thật thà, thẳng tính, đôi khi có chút ngốc.

Còn Long Ngạo Thiên và A Tam đều quỷ quyệt như nhau. Nhưng mà ít ra còn đỡ hơn cái tên bám dai Cáp Lai Nhĩ. Rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội mà dính toàn người lòng dạ hắc ám thế này.

“Không thèm! Tôi đi lựa đồ tiếp đây, hôm nay tôi cho anh mệt luôn.” A Mẫn nói xong lại đi mua rất nhiều thứ.

Quần áo, túi xách, giày dép,… Chất đầy cả xe đẩy. A Tam không thấy phiền, ngược lại bị sai vặt thế này cảm thấy có chút vui.

Cáp Lai Nhĩ nhìn từ xa thấy thì liền nhíu mày rủa thầm: “Tên A Tam đó đúng là thừa nước đục thả câu.”

Lúc nãy vì sợ A Tam không hoàn thành nhiệm vụ nên Cáp Lai Nhĩ mới theo dõi xem sao, nào ngờ bắt gặp tình huống này. A Nhất đứng bên cạnh cũng chỉ im lặng mà không nói gì.

“Cậu mau gọi cho A Tam đi, bảo cậu ta xong việc rồi.” Cáp Lai Nhĩ nhìn A Nhất nói, nhưng A Nhất chỉ cười trừ: “A Tam chắc sẽ không chấp thuận theo đâu.”

“Chết tiệt! Tôi phải ra ngoài đó.” Cáp Lai Nhĩ định ra ngoài thì bị A Nhất kéo lại nói: “Boss, tìm một bộ đồ khác đã. Bình tĩnh nào, mọi chuyện đều có cách giải quyết thôi.”

Cáp Lai Nhĩ lúc này mới để ý đến bộ đồ khá đắt tiền trên người và quay đi chọn một bộ đồ khác để thay. A Nhất cũng có gọi cho A Tam nhưng A Tam không nghe máy.

Lúc này A Mẫn vừa thử một chiếc đầm hai dây màu đen và ra ngoài soi gương. Đúng là màu đen sinh ra dành cho A Mẫn, rất hợp với cô.

Tình cờ thay A Tam và Cáp Lai Nhĩ cũng đi ngang chỗ thử đồ và thấy dáng vẻ này của A Mẫn. Cáp Lai Nhĩ liền lên tiếng khen ngợi: “Mẫn Nhi, cô đẹp thật đó.”

A Mẫn nghe giọng thì quay lại nhìn, cô thấy Cáp Lai Nhĩ liền muốn né tránh. Lần trước bám cô dai như đỉa, lần này sau lại xui xẻo gặp ở trung tâm thương mại rồi.



“Tại sao anh lại ở đây?” A Mẫn nhíu mày nhìn Cáp Lai Nhĩ hỏi.

A Tam thấy Cáp Lai Nhĩ bị A Mẫn hỏi như vậy thì cảm thấy buồn cười. Xem ra so với cậu thì Cáp Lai Nhĩ trong mắt A Mẫn đáng ghét hơn nhiều.

Cáp Lai Nhĩ nghe A Mẫn hỏi vậy thì liền bịa một lý do: “Tôi đi mua sắm, chẳng lẽ không được sao?”

“Đừng để tôi biết anh và cậu ta đi theo dõi tôi, bằng không thì đừng trách.” A Mẫn chỉ tay về phía A Tam và Cáp Lai Nhĩ cảnh cáo.

Cả hai nhìn nhau sau đó định giải thích thì A Mẫn đã vào phòng thử đồ rồi. Lúc này A Tam mới lên tiếng: “Bảo tôi đi hỏi thăm, vậy sao cậu ở đây?”

“Tôi thích đấy! Còn cậu, đi hỏi thăm ở nơi mua sắm này à?” Cáp Lai Nhĩ nhìn A Tam trả lời hời hợt, còn cố tình hỏi xoáy vào A Tam.

A Tam cười nhếch môi, “Gặp nhau trên đường nên đi cùng đến đây. Thích ý kiến à?”

“Cậu giỏi lắm! Tốt nhất nên giữ thái độ này đi, sau khi về tổ chức tôi sẽ cho cậu biết thế nào là quy tắc.”

Cáp Lai Nhĩ vừa nói vừa nhìn A Tam, giống như là muốn uy hiếp cậu vậy. Nhưng A Tam không sợ, cùng lắm là bị đày đi làm nhiệm vụ vài tháng thôi.

A Mẫn mở cửa ra, thấy A Tam và Cáp Lai Nhĩ có vẻ như quen biết nhau thì A Mẫn liền hỏi: “Hai người quen nhau?”

“Không có!” Cả hai đồng thanh nhìn A Mẫn, điều này càng khiến A Mẫn nghi ngờ hơn.

Cô lại gần nhìn hai người đó xem xét, chắc chắn bọn họ có vấn đề. A Mẫn lại nói: “Tôi ghét người nói dối! Nếu để tôi phát hiện thì ngay cả làm bạn cũng không được đâu.”

A Mẫn nói xong thì đi ra ngoài thanh toán tiền, cô bỏ lại A Tam và Cáp Lai Nhĩ đứng lặng người. Lúc nãy A Mẫn nói rất nghiêm túc, khiến cho A Tam và Cáp Lai Nhĩ không biết làm thế nào.

Nhân viên quẹt thẻ của A Mẫn xong thì trả lại cho cô kèm theo một cái thẻ khác và nói: “Cảm ơn quý khách ạ! Đây là thẻ mua sắm hạng vàng, do quý khách đã mua đạt mốc yêu cầu nên chúng tôi làm cho quý khách ạ.”

A Mẫn cầm lấy thẻ mua sắm, mua một lần đã lên hạng vàng cho thấy A Mẫn đã mua rất nhiều đồ. Mấy hôm nay cô đã chi ra rất nhiều tiền, hóa đơn và phí thanh toán cũng khiến A Mẫn suýt choáng váng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.