Chương trước
Chương sau
A Mẫn nghe xong mà thầm khen ngợi, không ngờ còn có thể xem màn đấu khẩu này. Lần đầu tiên cô thấy Ngạo Thiên trẻ con như thế.

Cô cười cười thì bị Thiên Như phát hiện, bà liền hỏi: "Con cười gì vậy? Hay là con muốn đi ngâm nước nữa?"

"Mẹ! Đã bảo không phải rồi mà." Cô đỏ mặt quay sang hướng khác khiến bà chỉ cười mà xoa đầu cô. Lúc này bà mới hỏi: "Vậy con xem Kiều Vy có hợp với Ngạo Thiên không?"

"Ngạo Thiên khó tính lắm! Con nghĩ không hợp đâu." Cô cười cười, làm sao có thể nói anh là người không biết nói lý lẽ chứ.

Ngạo Thiên ngồi cạnh cô nghe vậy chỉ cười, sau đó mới lên tiếng: "Vậy nên phiền em chiếu cố nhiều hơn rồi."

Nụ cười cùng câu nói này đúng là nguy hiểm mà, lúc này cô mới chợt nhớ những mảnh giấy trên bàn mà hỏi anh: "Chúng ta phải đi làm lại giấy đăng ký kết hôn sao?"

Anh nhìn cô xoa đầu, "Không nhất thiết! Bản chính vẫn còn nằm trên phòng đấy."

Khi nói chuyện với cô anh vẫn luôn dịu dàng hòa nhã, khác hẳn với thường ngày. Đây mới đúng là dáng vẻ mà ba mẹ anh muốn thấy.

"Được rồi! Ba mẹ có việc đi gấp, hai đứa cố gắng kiếm cháu nội cho mẹ đi đấy." Thiên Như nói đến câu cuối lại quay sang nhìn A Mẫn cười khiến cô ngại đến mức không biết giấu mặt đi đâu.

"Cuối tuần phải đi hẹn đối tác rồi đấy! Lần này cẩn thận vào, đừng có lơ là." Long Ngạo Vương nói xong thì đứng lên vỗ vai Ngạo Thiên, sau đó ông quay sang nhìn A Mẫn dặn dò: "Mẫn Nhi! Phiền con cùng Thiên giúp ba mẹ quản lý một số việc rồi. Cố lên nha!"

Sau khi ba mẹ anh đi rồi thì cô cũng muốn về phòng nằm ngủ một chút. Lúc mới định đi lên phòng thì bị anh ôm eo lại thì thầm bên tai: "Tối nay tôi muốn em!"

"Anh bệnh sao? Đừng có nói mấy câu biến thái như vậy." Cô ngại ngùng quay hướng khác thì bị anh xoay người lại đối diện nhìn cô cười mê hoặc: "Thì ra ý em là như vậy! Thế thì tôi sẽ phục vụ em tận tình."

Cái gì mà tôi sẽ phục vụ em tận tình, lời này mà được phát ra từ miệng Ngạo Thiên sao? A Mẫn cảm thấy từ lúc cô bị thương ở nước B cho đến khi tỉnh lại thì anh hoàn toàn thay đổi hẳn.

Cảm giác không giống như Long Ngạo Thiên mà cô lần đầu tiếp xúc, chính xác mà nói thì tính cách anh đang thể hiện với cô mới đúng là tính cách thật của anh.



A Mẫn nhìn thẳng vào mắt Ngạo Thiên, ở sâu trong đôi mắt ấy chính là bóng hình của cô. Cũng vào chính thời điểm ấy cô đột nhiên thốt lên: "Thiên!"

Ngạo Thiên nghe xong có chút bất ngờ nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt. Cô giật mình quay về trạng thái ban đầu vì chuông điện thoại reo.

Lúc này A Mẫn mới nhìn Ngạo Thiên nói: "Tôi đi nghe điện thoại một chút! Anh làm việc của mình đi."

Cô nói rồi quay lưng đi nhanh, ở lại thêm chút nữa chắc cô bối rối mất. Những lần gần đây cứ đứng gần Ngạo Thiên là tim cô luôn đập nhanh, cũng có chút hồi hộp trong lòng.

Cô ra trước nhà nhìn quanh sau đó nghe máy: "Chú Minh! Chú lại gọi cháu có việc gì sao?"

"TẠI SAO LẠI LIỀU LĨNH NHƯ VẬY HẢ?" Hà Minh quát trong điện thoại khiến A Mẫn phải đưa ra xa sau đó để vào tai cười trừ: "Chú! Bình tĩnh đi mà! Có chuyện gì từ từ nói."

"Tại sao lại sử dụng thập phi tiêu? Cháu với người của Zero đã đụng độ nhau rồi? Boss của Zero đã gặp cháu chưa?" Hà Minh hỏi liên tục nhiều câu khiến cô có chút bối rối.

Boss của Zero là ai cô còn chưa biết chứ đừng nói đến gặp mặt. Nhưng cô có chút không hiểu vì sao chú của mình lại hỏi như vậy.

"Sao chú lại biết những tin tức này vậy? Cháu cũng là bất đắc dĩ mà thôi! Nếu cháu không sử dụng thập phi tiêu thì đâu có đứng đây nói chuyện với chú." A Mẫn cố gắng bẻ lái sang chuyện khác để Hà Minh không mắng cô nữa.

Hà Minh nhìn tấm ảnh một gia đình ba người trên bàn sau đó thở dài: "Mẫn Nhi! Có một số chuyện chú phải nói cho cháu biết. Vậy nên sắp xếp thời gian về tổ chức đi."

"Có phải... Vì chuyện thân thế của cháu không? Chú tìm được gì rồi sao?" A Mẫn vội vàng hỏi trong điện thoại nhưng chỉ nhận được một câu trả lời nửa thật nửa giả: "Có lẽ! Cháu cũng cần phải phân biệt được kẻ thù và bạn. Đừng quá tin tưởng vào một người tốt với mình, hiểu chưa?"

A Mẫn nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, ý của chú Hà Minh chẳng lẽ là đang nói đến Long Ngạo Thiên?

"Cháu biết rồi! Cháu sẽ cẩn thận hơn." Cô tuy nói như vậy nhưng trong đầu vẫn đang tò mò không biết người chú mình nói là ai.

"Mẫn Nhi! Vết thương đã ổn chưa? Nếu là bắn tỉa của Zero thì trên đầu đạn lúc nào cũng có thành phần độc tố. Phải loại bỏ hoàn toàn mới ổn, nếu như ngấm vào máu thì không được đâu." Hà Minh nhắc nhở, kế bên ông là tài liệu về tổ chức Zero.



A Mẫn nghe vậy thì có hơi bất ngờ, nhưng vì để chú mình yên tâm cô đã nói dối: "Không sao! Phương Minh là bác sĩ giỏi, chắc chắn là giúp cháu hồi phục nhanh rồi. Chú đừng lo, nếu không có gì thì cháu cúp máy đây."

"Tranh thủ đấy! Nhớ phải cẩn thận, cho dù có gặp ai cũng không được quá tin tưởng. Người của Zero che giấu rất giỏi, bọn họ đang xác định danh tính cháu đấy. Chú cúp máy đây!" Hà Minh nói rồi tắt máy.

Hà Minh ngoài làm người đứng đầu tổ chức sát thủ HM thì cũng là chú ruột của A Mẫn. Mà ông và lão Cao cũng từng là bạn bè cũ lâu năm.

Ông đưa tay lên chạm vào tấm ảnh có hình một người phụ nữ đang bế đứa bé mà thở dài: "Chị! Mẫn Nhi lúc lớn đúng là tính cách và nét đẹp y như chị vậy. Nhưng chị yên tâm, bạn chị và em sẽ cố gắng bảo vệ con bé."

[…]

A Mẫn cũng quay vào trong nhà, lúc này đã không còn ai nữa. Cô xuống bếp thì cháo vừa được hâm nóng xong. Cô múc đầy một tô sau đó kéo ghế ngồi ăn. Lúc ăn được một muỗng liền buông xuống.

Đây là mùi vị đã rất lâu rồi A Mẫn mới được nếm lại, là món ăn mà người đó từng nấu cho cô. Cô nhớ đến viên kẹo lúc Tiểu Lan cho cô và mùi vị của tô cháo này thì có chút ngạc nhiên. Chiếc hộp gỗ, viên kẹo, mùi vị của tô cháo và ánh mắt của Ngạo Thiên lúc nhìn cô dịu dàng quả thật đều hướng về người cô đang tìm kiếm.

Cô muốn xác nhận, nhưng lại không biết xác nhận như thế nào. Suy nghĩ một hồi thì cô quyết định tối nay sẽ thử Ngạo Thiên. Tuy có chút liều lĩnh nhưng cứ liều xem vậy.

Nếu thật sự Ngạo Thiên là Thiên thì cô sẽ im lặng và coi như không biết gì. Như vậy thì có thể bảo vệ được anh, cũng không khiến anh vì cô mà bị liên lụy.

Cô ăn hết tô cháo một cách ngon lành sau đó đi lên phòng nghỉ ngơi. Những chuyện khác cứ để sau vậy. Lúc này bên phía của Kiều Chính Sâm cũng vừa đưa cho ông ta một tệp hồ sơ.

Ông ta lấy ra xem sau đó nhìn trợ lý của mình hỏi: "Tại sao đều là không tra được?"

"Ông chủ đừng giận! Cô gái này ngoài cái tên được gọi là Mẫn Nhi ra thì không thể điều tra được gì nữa." Người trợ lý đó cúi đầu nói, Kiều Chính Sâm tháo kính ra tựa lưng vào ghế: "Một là cô ta nằm trong danh sách bảo mật của những người quyền thế, hai thì cô ta nằm trong danh sách đen của nước Z."

"Vậy thì Kiều Vy tiểu thư chẳng phải sẽ lép vế so với Mẫn Nhi sao? Hơn nữa tôi vừa mới nghe được Mẫn Nhi cô ta và Long Ngạo Thiên đã đăng ký kết hôn rồi." Trợ lý nhìn Chính Sâm thì ông ta chỉ cười: "Chưa tổ chức hôn lễ, chưa công khai thì xem như chưa có gì. Mau giúp tôi chuẩn bị một chút, dạy cho Mẫn Nhi kia biết điều mà rời khỏi Ngạo Thiên đi."

"Vâng!" Trợ lý nói xong thì lui xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.