Thấy A Mẫn có vẻ nghĩ ngợi nhiều thì Đại Lan liền vỗ nhẹ vai A Mẫn: "Tôi nghe mọi người đều gọi cô là Mẫn Nhi, vậy sau này tôi và Tiểu Lan cũng gọi như vậy nha?"
"Được! Hai người đi làm việc đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Nãy giờ làm phiền hai người quá rồi." A Mẫn cười cười.
Tiểu Lan lấy trong túi ra một viên kẹo socola đưa cho A Mẫn nói: "Cho cô này, coi như là quà kết giao bạn bè."
A Mẫn cầm lấy viên kẹo nhìn, Tiểu Lan và Đại Lan nhìn nhau sau đó rời đi đóng cửa lại. Cô tháo vỏ và bỏ viên kẹo vào miệng nhai thì bất ngờ. Đây là viên kẹo mà người bạn quá cố đã tặng cho cô mỗi lần gặp mặt, là hương vị mà cô không bao giờ thay đổi suốt hơn mười năm qua.
Đại Lan và Tiểu Lan ra đến cửa thì thấy Ngạo Thiên đã đứng bên ngoài, anh ra hiệu đừng làm ồn sau đấy bước lại phía cầu thang. Tiểu Lan nhìn Ngạo Thiên nói nhỏ: "Thiếu gia! Tiểu Lan đã làm theo lời cậu dặn, Mẫn Nhi tiểu thư có vẻ rất thích."
"Đi làm việc đi! Nên nhớ... Không được để cô ấy biết đó là kẹo của tôi." Ngạo Thiên dặn dò sau đấy bước lại phía cửa, Tiểu Lan và Đại Lan cũng lui xuống làm việc.
A Mẫn nhìn lại vỏ kẹo, đây đúng thật là viên kẹo mà hơn mười năm trước cô từng ăn. Hương vị của nó không hề thay đổi, chỉ là có chút đắng hơn mà thôi. Tuy điều là kẹo socola, nhưng mười năm trước cô ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385121/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.