Chương trước
Chương sau
Bạch Tước nhìn Bắc Phong khẳng định chắc nịch: "Tất nhiên! Không tin các người bắt cô ta xem, những người kia sẽ cứu cô ta thôi."

A Mẫn nghe xong liền cảm thấy có vấn đề. Một vấn đề mà tới bây giờ cô vẫn chưa xác định được. Tại sao bắn tỉa ở gần A Mẫn như vậy lại không ra tay với cô. Nhờ câu nói của Bạch Tước cô mới biết kẻ bọn họ nhắm đến chính là Long Ngạo Thiên.

Tuấn Kỳ nhìn xung quanh, đúng là cũng có nhiều người đang chờ đợi hiệu lệnh. A Mẫn nhân cơ hội mọi người không chú ý liền vòng dây cước qua cổ Ngạo Thiên và đứng về phía Bạch Tước. Đây là cách tốt nhất ở tình huống hiện tại rồi.

"Mẫn Nhi! Cô điên à? Ngạo Thiên là đến cứu cô đấy! Vậy mà cô còn muốn giết cậu ấy?" Tuấn Kỳ bất ngờ cùng tức giận nhìn A Mẫn. Bạch Tước vỗ tay sau đó cười: "Ha ha... Tôi đã nói A Mẫn không phải người đáng tin rồi mà."

"Câm miệng!" A Mẫn nhìn Bạch Tước lườm một cái. Ngạo Thiên vẫn không chống lại, cũng không nói gì. A Mẫn nhìn đám người của anh mà nói: "Nếu không muốn Ngạo Thiên chết thì mau rời khỏi đây đi."

Bạch Tước hiểu ý của A Mẫn nhưng vẫn cố tình thắc mắc: "A Mẫn! Này là cô đang đe dọa hay là nhắc nhở vậy? Nếu cô không giết cậu ta, thì cô cũng không thể rời khỏi đây đâu."

Hiện tại cô còn người bạn là Minh An, nếu sơ suất thì cậu ta sẽ gặp chuyện. Nhưng mà nếu cứ thế này thì giải quyết bắn tỉa còn khó hơn. Phải có người xử lý mấy tên bắn tỉa đó Ngạo Thiên mới an toàn.

Tay A Mẫn đã nới lỏng sợi dây cước hết cỡ vì cô không muốn làm Ngạo Thiên bị thương. Ngạo Thiên đương nhiên nhận ra điều đó nhưng không nói gì.

"Kỳ! Làm theo lời Mẫn Nhi đi." Ngạo Thiên nhìn Tuấn Kỳ rồi nháy mắt với cậu về phía đám bắn tỉa kia.

Tuấn Kỳ và Ngạo Thiên thường hay giao tiếp bằng mắt nên cậu có thể hiểu được ý của Ngạo Thiên. Cậu kéo theo Bắc Phong và Gia Dĩnh rời đi, hiện tại chỉ để lại Phương Minh.



Bạch Tước lúc này mới nhìn A Mẫn cười cười: "A Mẫn! Sao lúc trước qua chỗ lão Bản làm việc vậy? Bây giờ hay là cô qua chỗ tôi đi. Tôi vừa trẻ vừa đẹp trai, cô muốn gì được đó."

"Thế tôi muốn cậu đi chết, có được không?" A Mẫn khó chịu nhìn Bạch Tước, lúc nào rồi mà còn đùa giỡn như vậy.

Bạch Tước vỗ vỗ tay sẵn tiện lấy ra một con dao nhỏ định đâm Ngạo Thiên thì A Mẫn đẩy Ngạo Thiên sang một bên. Cô lấy sợi dây cước từ cổ Ngạo Thiên ra và quấn ngược lại vào cổ Bạch Tước. Đây là điều mà Bạch Tước chưa bao giờ ngờ tới.

"A Mẫn! Đừng đùa nữa, dây này mà cứa vào cổ là chết thật đấy." Bạch Tước nhìn A Mẫn.

A Mẫn nhếch môi, siết sợi dây vào thêm một chút kèm theo tức giận mà nhìn Bạch Tước: "Tôi không có ý định giết Ngạo Thiên. Tôi muốn hỏi cậu, là ai treo thưởng tôi ở đấu giá đen?"

Bạch Tước không trả lời, A Mẫn liền mạnh tay hơn khiến cổ cậu ta rỉ máu. Nếu A Mẫn mạnh tay chút nữa chắc chắn Bạch Tước sẽ chết mà không thể phản kháng. Cậu cũng thật không ngờ A Mẫn nói là làm, không chút nhân nhượng.

Thấy Bạch Tước như muốn nói gì đó A Mẫn mới nới lỏng tay ra. Cậu liền trả lời câu hỏi lúc nãy: "Tôi cũng không rõ! Nhưng hình như là hai thế lực khác nhau."

A Mẫn đẩy mạnh Bạch Tước ngã xuống đất, vốn dĩ cô cũng không muốn giết cậu. Bởi vì cậu ta chưa làm tổn hại gì cô, cho nên cô cũng không cần ra tay giết cậu ta. Cậu ta đứng lên nhìn A Mẫn: "Tại sao không giết tôi?"

"Tại sao phải giết?" A Mẫn hỏi lại.

Thấy A Mẫn nương tay cậu cũng không muốn đối đầu nữa mà quay đi. Trước khi đi cũng không quên nhắc nhở nhỏ với A Mẫn: "Cô nên cẩn thận một chút! Nhất là ở gần với Ngạo Thiên đấy."

"Ý cậu là sao?" A Mẫn nhíu mày hỏi lại.



Bạch Tước cười nhạt nhìn xung quanh rồi lại nhìn cô: "Tự hiểu! Mà tôi với Kill vốn là bạn bè nên không hề đối đầu nhau như tin đồn. Là do chúng tôi muốn người khác nghĩ rằng chúng tôi là đối thủ."

A Mẫn nghe xong thì mặt ngờ nghệch cả ra, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thế cuối cùng chuyện cô đến đây cũng là do hai tên đó bày trò?

A Mẫn kéo cổ áo Bạch Tước lại nhăn mày khó chịu: "Vậy còn vụ này thì sao? Không trả lời đàng hoàng thì tôi không bỏ qua đâu."

"A Mẫn! Đừng đánh! Cậu ta thật ra thì... Cậu ta đã cứu tao và Tuyết Nhi đấy." Minh An kéo A Mẫn ra để tránh cho cô đánh người vô tội.

Nghe Minh An nói A Mẫn còn sốc hơn. Thấy cô vẫn chưa hiểu thì Bạch Tước mới giải thích: "Tên này và bạn gái cậu ta đi vào bar chơi. Bạn gái cậu ta bị nhắm đến nên cậu ta đánh nhau với họ. Sau đó chạy đến khu này thì đụng phải tôi và Kill..."

Bạch Tước đang nói thì bị A Mẫn cắt ngang, cô quay sang nhìn Minh An không mấy vui vẻ: "Giải thích đi! Không thì sống chết sau này của mày tao không quản nữa."

"A Mẫn! Đừng giận mà được không? Tao và Tuyết Nhi thực sự gặp rắc rối, nhờ có Bạch Tước với Kill nên không sao." Minh An cầm tay A Mẫn nài nỉ nhưng chỉ bắt gặp được ánh mắt lạnh lùng: "Tao chỉ muốn biết chuyện hôm nay thôi!"

Minh An biết A Mẫn đang rất giận nên không biết làm sao. Cậu quay sang nhìn Bạch Tước thì Bạch Tước lại quay hướng khác lảng tránh. A Mẫn định vung tay đánh hai người đó thì bị Ngạo Thiên ngăn lại.

"Buông ra! Nếu hôm nay hai người đó không nói thì tôi đánh chết họ." A Mẫn hất tay Ngạo Thiên ra nhưng anh vẫn giữ lại nhìn cô: "Khiến em hao tâm rồi!"

"A Mẫn! Tôi và Ngạo Thiên chỉ tương kế tựu kế để loại bỏ hết thảy những kẻ nhắm vào cô và cậu ta thôi. Không cố ý giấu gì cô đâu mà." Bạch Tước cười trừ giải thích nhưng lại bị A Mẫn lườm cho một cái: "Vậy ra ngay từ đầu đều là các người diễn kịch?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.