Ngạo Thiên không trả lời mà hỏi lại: "Đủ chưa?"
A Mẫn tỏ vẻ uất ức nói: "Tôi mà đánh được anh, tôi đánh cho anh tiêu đời luôn rồi. Giết lão Úc cũng có lợi cho anh, usb nội bộ của AB cũng có lợi cho anh, ngay cả cảnh báo anh đừng đi thuyền cũng có lợi cho anh. Vậy mà anh chỉ biết bắt nạt tôi, còn không trả ơn tôi gì cả."
Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn lắc đầu nói: "Chị của tôi ơi, mấy cái đó Ngạo Thiên búng tay một cái là biết hết rồi, còn cần cô đâu."
"Vậy hả? Thế tôi rút lại mấy lời lúc nãy, tôi đi đây."
A Mẫn định chạy đi liền bị Ngạo Thiên nắm cổ áo kéo lại mặc cho cô vùng vẫy. Ngạo Thiên nhìn cô lạnh lùng không nói gì khiến cho mọi người xung quanh cũng không dám lên tiếng.
A Mẫn thấy vẻ mặt của Ngạo Thiên lạnh lùng như vậy khiến cô cũng không dám quậy phá nữa mà im lặng không nói gì.
Anh thấy cô im lặng không làm càn nữa mới buông cổ áo ra nói: "Chửi mệt rồi thì vào nhà ăn đi, như vậy mới có sức chửi tiếp."
Anh nói xong đi vào trước, A Mẫn lủi thủi đi theo sau mặt bí xị. Còn Bắc Phong nhìn vào trong nhà bếp: "Hôm nay nó nói hơn mười chữ."
Gia Dĩnh ngạc nhiên: "Thật sao?"
Phương Minh gật đầu, bốn người đều chung một suy nghĩ. Có lẽ trong tương lai A Mẫn sẽ là vợ của lão đại bọn họ.
Cả bốn người sau đó cười như mấy thằng điên rồi đi vào nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385087/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.