Chương trước
Chương sau
Sau khi bị A Mẫn đánh ngất thì lát sau thuộc hạ của lão Bản lên phòng đỡ ông ta ngồi dậy.

Ông ta tức giận cho thêm người đuổi theo để bắt bằng được A Mẫn về trị tội.

Thấy đám thuộc hạ một đi không trở lại, lão Bản tức giận đập vỡ bình hoa ngay phòng khách.

Trên đầu lão ta vẫn còn vết thương do A Mẫn gây ra, lão ôm vết thương tức tối mắng chửi: "Con khốn A Mẫn đó, để tao bắt được tao sẽ chơi chết nó."

Đang mắng chửi thì đột nhiên bên ngoài có tiếng xe dừng lại.

Thuộc hạ của ông ta chạy vào: "Boss Có người...

Chưa kịp nghe dứt câu thì lão Bản đã mảng tên thuộc hạ: "Không thấy tao đang bực sao? Đuổi hết đi, không tiếp ai cả"

Thuộc hạ cúi đầu không dám rời đi mà nhìn về hướng chiếc xe đang đỗ ở ngoài cổng.

Một chàng trai bước xuống nghe tiếng chửi rủa của lão Bản thì lên tiếng: "Em nào chọc giận lão Bản tức giận như vậy? Ngay cả tôi mà cũng không muốn tiếp đãi?"

Lão Bản nghe xong thì nhìn chàng trai đang bước vào.

Đó là một chàng trai khá cao có mái tóc màu xanh biển đang cười nhìn lão.

Lão Bản kiêng dè nhìn chàng trai kia, bởi lão ta biết người kia có thân phận gì.

Ông ta cười cười: "Tuấn Kỳ! Ngọn gió nào đưa cậu đến đây để tìm tôi vậy?"

"Chính là chuyện Trần Úc bị giết ở sòng bạc, chắc ông hiểu tôi nói gì chứ?"

Tuấn Kỳ nhìn lão Bản điềm nhiên.

Lão Bản nhíu mày suy ngẫm "A Mẫn lần này hành động sơ suất để bị truy lùng, nếu còn bao che chắc chắn sẽ đắc tội người khác."

"Đây là danh sách nhiệm vụ của phía trên gửi xuống, tôi chỉ phụ trách giao lại cho A Mẫn thôi.Nếu A Mẫn có đắc tội đến phía cậu thì...Lão Bản nói nửa thật nửa giả để bản thân tránh bị liên lụy.Tuấn Kỳ không đợi lão Bản nói xong thì cắt ngang: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút về cô gái tên A Mẫn kia thôi"

Lão Bản thấy mình không bị tra cứu thì liền vui mừng: "Cậu cứ hỏi đi!"

Tuấn Kỳ ngồi sofa bắt chéo chân, uống một ngụm trà sau đó nhìn lão cười cười: "Chẳng hay cô gái tên A Mẫn đó đã đắc tội gì mà khiến ông tức giận như vậy?"

Lão Bản liên chỉ vào vết thương trên đầu mà nói: "Con nhỏ đó làm việc không tốt, còn đánh đến đầu tôi chảy máu.

Nếu bắt được nó, tôi sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ "

Nghe đáp án của lão Bản thì Tuấn Kỳ không nói gì, trước khi đến đây cậu đã tìm hiểu sơ qua bang phái của lão Bản.

Theo những gì được biết thì A Mẫn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, hơn nữa cũng chưa từng sai sót hay phạm sai lâm.

Vậy thì ý của lão Bản A Mẫn làm việc không tốt là sao? Tất nhiên là vì do ông ta mà ra thôi.

Tuấn Kỳ cười nhìn lão Bản: "Cô gái đó đang ở với lão đại chúng tôi.Ông muốn bắt về?"

Nghe đến việc A Mẫn ở chung với lão đại đã khiến lão Bản ngạc nhiên.

Từ lúc nào con nhỏ đó biết lão đại, hay là nó đã với được cây cao nên mới muốn bỏ đi? Lão Bản cứ mải mê suy nghĩ khiến cho Tuấn Kỳ tức giận đập tay xuống bàn.

Thấy thái độ cậu có vẻ tức giận lão liên trả lời: "Không...Không! Tôi nào dám...bắt về chứ"

Tuấn Kỳ nhìn lão Bản nhếch môi: "Vậy lúc nãy là ai nói muốn bắt người về để trị tội?"

Lão Bản nghe xong liên lo lắng, ông ta không nghĩ rằng A Mãn lại có chỗ dựa thế này.

Lão liên biện minh: "Tôi...tôi nói trị tội chỉ là cái cớ thôi.A Mẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, tôi sao có thể trị tội được."

Tuấn Kỳ đứng dậy nhìn lão Bản hỏi: "Vậy tại sao đùi của A Mẫn lại có nhiều vết xước?"

Lão Bản run run, ông quay sang hướng khác lấy cớ: "Có lẽ là làm nhiệm vụ bị thương"

Tuấn Kỳ đã cho lão Bản một cơ hội thành thật nhưng ông ta lại không biết điều.

Nếu có trách thì chỉ trách ông ta quá ngu ngốc mà thôi.

Cậu vừa đứng dậy thì một loạt tiếng súng vang lên, tất cả người của lão Bản đều chết tại chỗ.

Lão sợ hãi van xin Tuấn Kỳ: "Tôi...tôi không biết là đã đắc tội lão đại.Nếu...nếu lão đại thích A Mẫn như vậy thì tôi sẽ không giữ lại nữa.Xin cậu...tha cho tôi đi..."

Tuấn Kỳ chán nản nhìn lão Bản, loại này cậu gặp nhiều rồi.

Nhưng kiểu mặt dày như thế đúng là làm cậu khinh ra mặt.

"Ha...Người ông đắc tội không phải lão đại, mà là bạn gái của lão đại.Đồ của lão đại mà ông cũng muốn đụng tới, xem ra ông chê bản thân sống lâu rồi."

Nghe đến chữ bạn gái lão đại thì lão Bản đã biết mình chọc nhầm người rồi.

Ông ta không ngờ A Mẫn lại có quen biết với lão đại, đã vậy còn được thân cận của lão đại đích thân đến đây để tìm ông nữa.

Ông ta nắm lấy chân của Tuấn Kỳ cầu khẩn: "Tôi không biết! Nếu biết tôi thê có tám cái mạng tôi cũng không dám đâu"

Tuấn Kỳ chĩa súng vào đầu lão Bản: "Muộn rồi! Có trách thì trách số ông không may mắn"

"Pằng"...

Tiếng súng vang lên để lại một lão Bản nằm dưới nền nhà với vũng máu loang ra từ thái dương.

Tuấn Kỳ lạnh lùng quay đi, trước khi đi còn ra lệnh cho thuộc hạ: "Dọn dẹp sạch sẽ vào, đúng là phiền phức mà!"

Một cô gái có thể khiến Ngạo Thiên phải hạ lệnh diệt toàn bộ một bang phái thì chắc chắn cô gái đó không tâm thường.

Cậu nở nụ cười đầy hứng thú nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Cậu thật muốn xem bạn gái của lão đại là người thế nào mà lại khiến Long Ngạo Thiên đích thân nhờ cậu ra tay tiêu diệt lão Bản như vậy.

Triệu Tuấn Kỳ cậu nhất định phải diện kiến.

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao thì ÀA Mẫn bị ánh nắng chiếu vào làm cho tỉnh giấc.

Cô mở mắt nhìn xung quanh sau đó ngồi dậy xoa xoa thái dương.

Cô không biết đây là nơi nào, chỉ biết rằng hôm qua đã gặp được Ngạo Thiên.

Một chàng trai mở cửa bước vào nhìn A Mẫn: "Cô gái, tỉnh rõi sao? Nhìn dáng vẻ chắc là đã ổn rồi"

Cậu lại gần ngồi đối diện A Mẫn và kiểm tra sức khỏe.

Sau khi xong thì nhìn A Mẫn nói: "Sức khỏe đã ổn định rồi đấy!"

A Mãn nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn bộ đồ trên người mình thì biết đã có người thay giúp.

Cô nhìn chàng trai vừa khám cho mình hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Đây là biệt thự riêng ở ngoại thành của Thiên!"

Chàng trai kia nhìn A Mẫn trả lời.

Cậu rót một ly nước đưa cho cô sau đó giới thiệu: "Tôi là Phương Minh, bác sĩ riêng và cũng là bạn của Thiên."

"Chào! Tôi là...Mẫn Nhi!"

A Mẫn nhìn Phương Minh, xem ra phòng cô đang ở có lẽ là của Ngạo Thiên.

Phương Minh nhìn cô rồi lại cười: "Người khiến Ngạo Thiên nửa đêm phải gọi cho tôi, chắc chỉ có cô thôi."

A Mẫn không hiểu nhìn Phương Minh hỏi lại: "Ý anh là sao?"

Phương Minh định trả lời thì có người mở cửa bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện đó.

"Tỉnh rôi sao?"

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người kia khiến A Mẫn quay ra hướng cửa nhìn xem là ai.

Phương Minh nhìn người kia trả lời: "Cô ấy vừa tỉnh, mọi thứ đều ổn rồi"

Người kia không ai khác là Ngạo Thiên, xem cách nói chuyện thì hai người này có lẽ là bạn của nhau.

A Mãn chỉ nghe bên cạnh Ngạo Thiên có bốn người đắc lực, xem ra cô đã biết được ba người rồi.

Ngạo Thiên lại gân kéo ghế ngồi xuống sau đó nhìn Phương Minh điềm nhiên: "Phương Minh! Xong việc thì lượn đi"

Phương Minh là bác sĩ riêng của Long Ngạo Thiên và cũng là bạn lâu năm của anh.

Nghe Ngạo Thiên nói vậy Phương Minh liên nhăn nhó: "Này này...

Hôm qua nửa đêm lôi đầu tao đến đây, tao còn chưa được ngủ nữa đấy"

Ngạo Thiên nhếch môi cười đểu: "Vậy thì nhờ Bắc Phong đem đến Châu Phi đi"
Phương Minh nhăn mặt, bạn bè đúng là chả bằng một cô gái mà.

A Mẫn nhìn hai người đang nói chuyện liền gật đầu tán dương.

Nhan sắc những người bên cạnh Ngạo Thiên cũng thật là xuất sắc quá đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.