Cô co chân lên ôm đầu gối suy ngẫm, thật sự lúc này cứ có cảm giác cô đơn lạc lõng làm sao đấy.
Vết thương ở vai khiến cô phải chạm tay vào, chắc chắn sẽ để lại sẹo rồi.
Cô tự hỏi lòng làm vậy có đáng không? Nhưng cũng không hối hận vì điều đó.
"Cạch' Tiếng cửa mở, A Mẫn nhìn về phía cửa thì thấy Ngạo Thiên.
Trên tay anh là một bộ đồ ngủ, anh lại gần chỗ cô sau đó để bộ đồ xuống rồi rời đi.
"Thiên!"
A Mẫn ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi bước đi.
Bất chợt cô đưa tay ra nắm lấy vạt áo anh, "Này! Anh thật sự giận rồi sao?"
Ngạo Thiên dừng lại trước hành động và câu hỏi này của A Mẫn.
Anh cũng không biết mình có giận cô hay không, chỉ là có chút khó chịu vì câu trả lời lúc nãy.
Cuối cùng anh cũng không nhìn lấy A Mẫn một cái, cũng không trả lời cô mà gạt tay cô khỏi vạt áo.
Cô khá bất ngờ, nhưng cũng không từ bỏ.
Cô vương tay ra kéo áo anh lại, vì không nghĩ đến tình huống này nên Ngạo Thiên không kịp phản ứng.
Anh theo phản xạ mà ngã về phía sau.
Cô vì sợ anh bị va đập vào bồn tắm nên đã dùng thân mình mà đỡ.
Cuối cùng cả hai đều ở trong bồn tắm, quần áo của anh cũng bị ướt hết.
A Mẫn lúc này đang ngồi ở trong lòng Ngạo Thiên.
Vì đối mặt nhau nên cô cứ ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/2671140/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.