"Ừm! Có chút rắc rối mẹ cần giải quyết.Thiên An! Con là chị, vậy nên bảo vệ Mẫn An cho tốt đấy."
A Mẫn xoa đầu hai đứa con của mình sau đó tháo một tấm gạch gỗ ra.
Bên dưới tấm gạch gỗ là một tầng hầm nhỏ, nơi đó nổi dài từ phòng ngủ ra đến đường lớn.
A Mẫn nhìn Thiên An nhắc nhở: "Đến sân bay thì vào nhà vệ sinh trốn cho kỹ! Có tín hiệu của mẹ mới được trả lời, hiểu chưa?"
"Vâng! Vậy mẹ cũng cẩn thận đấy.Bọn con chờ mẹ, mẹ phải mau lên."
Vương Thiên An nói rồi ôm mẹ mình một cái.
Vương Mẫn An cũng ôm chặt mẹ mình sau đó nói: "Mẹ không được thất hứa đấy!"
"Ngoan! Đó giờ mẹ có bao giờ thất hứa đâu.Con phải nghe lời chị mình, hiểu chưa?"
A Mẫn nhìn Vương Mẫn An hỏi, cô bé gật đầu: "Vâng!"
A Mẫn đậy tấm gạch gỗ lại sau đó đi xuống lầu, vừa đúng lúc bọn sát thủ xông vào nhà.
Lúc này một trong số những tên đó nhìn A Mẫn với ánh mắt khinh thường nói: "Hôm nay sẽ là ngày giỗ của cô."
"Giỗ của ai còn chưa biết đâu! Ai bảo các người giết tôi?"
A Mẫn dựa lưng vào cửa hỏi bọn chúng.
Một trong số liền trả lời: "Ai cô không cần biết! Cô chính là mối nguy hiểm tiềm tàng cần tiêu diệt sớm đấy."
"Xem ra không phải chỉ một người muốn giết tôi, mà là nhiều người nhỉ?"
A Mẫn cười cợt, năm năm trời cũng không tha cho cô một chút nào.
"Nếu cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/2671094/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.