“Bệ hạ…” Hoạn quan vội vàng tiến lên đón, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lương Việt mơ màng ngẩng đầu lên nhìn tẩm điện trống rỗng này, tay hắn cầm bản đồ quân sự, chẳng biết mình đã từ Diệp gia trở về bằng cách nào, giống như linh hồn đang phiêu bạt bên ngoài thân xác, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch bước đi giữa trời đất.
Bước chân hắn loạng choạng, yếu ớt xua tay. Hoạn quan chần chừ định tiến lên, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước, lo lắng rời khỏi tẩm điện khép cửa phòng lại. Bệnh đau đầu của Thánh thượng lại tái phát rồi sao?
Lương Việt đi đến bên mép giường, đưa tay vịn vào khung giường, từ từ ngồi xuống. Tấm bản đồ trong tay đã bị vò nát, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng, những dòng chữ thanh tú xinh đẹp đã khắc sâu vào trong đầu.
Hắn khẽ lẩm bẩm: “Tên ta là Nghiêm Uyển, sinh năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, là trưởng nữ của Trung Dũng Hầu Nghiêm gia, có huynh trưởng Nghiêm Sơn Hà, bào đệ Nghiêm Đan Thanh. Năm cập kê, Bắc Yến rục rịch, chiến sự biên quan sắp nổ ra, phụ mẫu đưa ta về kinh trước, nuôi dưỡng dưới gối Triệu Lan Quân, bạn tốt của tổ mẫu.” “Năm Cảnh Hữu thứ ba mươi lăm, gả cho Dụ Vương Lương Việt làm thê tử, cùng năm đó phò trợ Lương Việt đăng cơ, được sắc phong làm Hoàng hậu…”
Giọng nói khàn đặc của Lương Việt tắt lịm, trước mắt đã bị màn nước che khuất tầm nhìn. Trong cơn mông lung, dường như hắn nhìn thấy một nữ tử đang đứng ngay trước mặt, cười nói dịu dàng nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023031/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.