Diệp Tích Nhân khép mắt lại. Mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng từng chút chiếu rọi, lặng lẽ lan vào trong phòng, rơi xuống án thư trong khuê phòng, soi rọi những trang thư tay đang mở.
Nến đã cháy đến tận chân, chỉ còn lại lớp sáp đông đặc lại trong đế nến.
Nàng lần nữa mở mắt ra, ngón tay lướt nhẹ lên trang thư đang nằm dưới ánh nắng, dừng lại trên dòng cuối cùng ghi chép về lần luân hồi thứ mười bốn của Nghiêm Uyển, có một ký tự “x” được bỏ ngỏ…
Thời điểm Nghiêm Uyển viết thư tay là ngày hai mươi chín tháng hai, nhưng điều đó không có nghĩa nàng chết vào ngày ấy. Ngược lại, dựa vào những vòng luân hồi trước mà suy đoán, Nghiêm Uyển có lẽ đã chết sau khi đàm phán với Xích Trản Lan Sách, vào lúc thành Nam Đô thất thủ, nước Đại Lương diệt vong.
Nếu không như thế, hà cớ gì một hoàng hậu lại dễ dàng tử vong?
Nếu thành Nam Đô thất thủ, Đại Lương mất nước, thì trong vòng luân hồi đó, nàng và Nghiêm Uyển hẳn là chịu chung một cái chết như nhau.
Diệp Tích Nhân nhìn dòng chữ cuối cùng của vòng luân hồi thứ mười bốn, nước mắt rơi không kiềm lại được.
Nàng rất sợ.
Đặc biệt từ sau khi biết đến sự tồn tại của người mang tên Nghiêm Uyển ấy, nỗi sợ hãi trong nàng càng thêm sâu sắc. Theo ghi chép trong thư, quan hệ giữa nàng và Nghiêm Uyển từng rất thân thiết, thế nhưng dù nàng cố gắng lục tìm trong ký ức thế nào, cũng không thể nhớ ra dù chỉ một chút về người ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023015/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.