Trước khi vào ngục chiếu, nghe tiếng trống canh, Diệp Tích Nhân đã xác định được hôm nay là mùng Sáu tháng Ba, đây vốn là một đêm định sẵn không thể yên bình.
Chẳng phải Xích Trản Lan Sách đang dựa vào việc hiện tại bọn họ không thể giết hắn sao?
Nhưng tại sao lại không thể?!
Diệp Tích Nhân cứ phải giết hắn một trận mới hả dạ, cho dù vô dụng, cũng có thể xoa dịu phần nào phẫn hận trong lòng. Kích động dân lưu tán bạo động, làm càn làm rỡ, trận tra tấn này hắn đáng phải chịu!
Hắn tự tin rằng bọn họ không dám giết mình?
Đúng là nằm mơ! Ai bảo nàng và Nghiêm Đan Thanh có thể luân hồi chứ, đã chiếm được ưu thế thì tại sao không dùng? Phải nhân cơ hội ông trời ban cho, khiến kẻ địch dù tính toán trăm phương nghìn kế cũng chẳng thể toại nguyện.
Tiếng gào thét vang vọng.
Trong lao ngục, Xích Trản Lan Sách đã chết, Mạc Lặc phun máu chết ngay tại chỗ, ba người Bắc Yến chết mất hai, chỉ còn lại một kẻ khóc lóc tuyệt vọng.
Nghe tiếng kêu đau đớn ấy, Diệp Tích Nhân thấy sảng khoái vô cùng, khóe môi mỉm cười, đưa đầu ra, nhắm mắt lại: “Ra tay đi, chúng ta khởi đầu lại.”
Nghiêm Đan Thanh khựng lại.
Hắn muốn nói, đã biết rõ Xích Trản Lan Sách không thể chết thì không nên vì một lúc khoái ý mà giết hắn để khởi lại, vòng lặp chẳng biết có tận cùng hay không, không nên lãng phí từng lần cơ hội…
Hắn có rất nhiều điều muốn dặn dò, nhưng khi chạm đến gò má trắng ngọc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023007/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.