Đồng tử của Tưởng Du co rút lại, cả người cứng đờ tại chỗ, ánh mắt khó khăn rời khỏi thân thể Diệp Tích Nhân, chuyển sang chiếc rương gỗ trên bàn, bên dưới đã có máu tươi chảy ra, vô cùng chói mắt.
Ông lại nhìn sang Nghiêm Đan Thanh, toàn thân giáp trụ, sát khí lẫm liệt, lưỡi đao vấy máu, ánh mắt kiên định.
Thư phòng chật hẹp rơi vào tĩnh lặng cực độ.
Mãi đến khi một giọt máu rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất khẽ, mới phá tan sự yên ắng. Tưởng Du từ cơn ngây dại bừng tỉnh, đột ngột đứng bật dậy, giận dữ gầm lên: “Các ngươi điên rồi à?!”
Ngực ông ta phập phồng dữ dội, cánh mũi giãn rộng, tay run rẩy chỉ thẳng vào hai người, toàn thân không ngừng run lên, giọng khàn khàn run rẩy từ yết hầu tràn ra, nghiến răng gằn từng chữ: “Các ngươi có biết mình đang làm gì không? Hắn là người muốn nghị hòa, vậy mà các ngươi lại giết hắn? Các ngươi… các ngươi hủy diệt Đại Lương, các ngươi đáng chết!”
Xích Trản Lan Sách chết rồi!
Ông phải làm sao đây? Đại Lương rồi sẽ ra sao?!
Tưởng Du sốt ruột đến nỗi xoay vòng vòng trong phòng, giận dữ lấp đầy lồng ngực, hận không thể rút đao chém thẳng vào hai kẻ trước mặt, nhưng vẫn điên cuồng ép mình phải tỉnh táo, nghĩ cách giải quyết.
Bên cạnh chính là thùng thuốc nổ đã bị châm lửa, sắp sửa nổ tung. Ông đã ngồi trên đống thuốc súng, chẳng khác nào kiến bò chảo nóng, làm sao còn có thể bình tĩnh?
“Đối mặt với một kẻ hết lần này tới lần khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023004/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.