Để Xích Trản Lan Sách sống, nhưng không có nghĩa là để hắn sống yên ổn.
Chặt đứt tay chân, chém rụng đôi cánh, kẻ vốn luôn bị cho là “khó giết” như Xích Trản Lan Sách chẳng khác nào một con ưng gãy cánh, một con rùa mất đi mai cứng… còn có thể khó giết nổi nữa sao?
Sắc mặt Nghiêm Đan Thanh vẫn bình thản, giọng nói lạnh nhạt, dường như chỉ là câu chào hỏi nhẹ nhàng, chứ không phải đang định đoạt đến sinh tử của cả ngàn người. Trong tay hắn cầm thánh chỉ của Hoàng thượng, hắn có quyền xử quyết những kẻ Bắc Yến này.
Bạch Thành Quang hít mạnh một hơi lạnh, vội vàng gật đầu: “Được, ta sẽ đi sắp xếp.”
Ngay trong khoảnh khắc ấy, Bạch Thành Quang bỗng cảm thấy thân thể run rẩy không thể khống chế, bởi thế lực chủ hòa quá lớn, chủ chiến thì yếu thế, không tiếng nói, cùng lắm cũng chỉ có thể lấy cái mạng của mình giãy giụa chống đỡ đôi phần, liều chết phản kháng. Quần long vô thủ, đối mặt với áp bức như vũ bão của Xích Trản Lan Sách, căn bản không chút lực phản kháng.
Nay, Nghiêm Đan Thanh bước ra, phái chủ chiến đã có một “trụ cột” không thể lay chuyển. Hắn ở ngay đây, dường như có thể che chở trước mọi phong ba, hệt như năm ngoái, khi chặn đứng bước tiến của Bắc Yến ở Hoài An, giữ yên ổn cho Nam Đô, không để chiến hỏa lan tràn.
Bạch Thành Quang phấn khởi quay người, đi thực hiện mệnh lệnh.
Còn về việc Xích Trản Lan Sách sẽ ra sao khi biết được chuyện này?
Hừ, mặc kệ hắn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023001/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.