Diệp Trường Minh nghĩ mãi không thông, quay đầu hỏi: “Hôm nay ở triều đình, vì sao Nghiêm tiểu tướng quân lại cam tâm tình nguyện chịu chết?”
Tuy rằng phe chủ chiến nhất mực đòi giết hắn, nhưng đã có Tể tướng ủng hộ, lại thêm thái độ bệ hạ cũng dần buông lỏng, nếu Nghiêm Đan Thanh còn chịu biện giải thêm đôi câu, ắt vẫn có khả năng giữ được mạng sống!
Thế nhưng, bởi vì câu trả lời của Nghiêm Đan Thanh, cuối cùng hắn vẫn bị g**t ch*t trong tiếng hò hét đòi mạng của phe chủ hòa.
Diệp Phái thở dài một tiếng: “Hắn đã giết Xích Trản Lan Sách, người trong triều đều cho rằng hắn phá hoại việc nghị hòa giữa hai nước, lòng dạ khó lường. Tất cả phẫn nộ cùng sát ý dồn cả lên người hắn. Nếu miễn cưỡng bảo toàn tính mạng cho hắn, e rằng triều cục sẽ đại loạn, thiên hạ lê dân cũng chưa chắc có thể hiểu được.
“Tình thế trước mắt vốn đã bất ổn, không chịu nổi sóng gió. Ta nghĩ, chính vì vậy nên Nghiêm Xuân Trú mới chịu từ bỏ cơ hội sống sót. Nếu không… hẳn là hắn đã hoàn toàn thất vọng với Đại Lương, với chúng ta.”
Một ý nghĩ ấy khiến Diệp Phái vô cùng đau xót.
Ngay cả khi sắp chết, Nghiêm Đan Thanh vẫn còn che chở cho bọn họ, dùng binh phù cùng huyết thư để đổi lấy sự khoan dung của bệ hạ, không bị xử phạt nặng nề, chỉ bị buộc cùng Bạch Thành Quang đóng cửa tỉnh tội…
Diệp Trường Minh cũng theo đó mà than thở. Hòa đàm không thành, tiếp theo tất nhiên sẽ là chiến tranh giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5022993/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.