“Sao vậy?” Nghiêm Đan Thanh nghi hoặc hỏi.
Diệp Tích Nhân ủ rũ cúi đầu, cả người xụi lơ. Khi ngẩng lên nhìn lại người trước mặt, vẻ mặt đã trở nên phức tạp, “Ngài chắc không ngờ được đâu, có người đã đem mạng sống cả nhà đặt cả lên vai ngài rồi…”
Nghiêm Đan Thanh: “?”
Thấy hắn mặt mày mờ mịt, Diệp Tích Nhân ngẩng đầu liếc nhìn vị trí trăng sáng, giờ đã càng lúc càng khuya, ngày mồng Ba tháng Ba sắp hết, mồng Bốn tháng Ba sắp đến.
Nàng hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chúng ta nói quay lại chuyện chính đi. Sau khi ta rời khỏi địa lao vào ngày mồng Ba tháng Ba…”
Nàng đem toàn bộ chuyện đã xảy ra trong vòng lặp trước kể cho Nghiêm Đan Thanh nghe, từ việc dụ giết Xích Trản Lan Sách ngoài địa lao, đến việc dùng Mã Sơn câu cá, g**t ch*t Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu, cho đến khi thời gian ngày mồng Ba tháng Ba kết thúc, trước mắt tối sầm, mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu.
Nghiêm Đan Thanh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu phụ họa, ánh mắt mang ý tán thưởng, nàng làm còn tốt hơn cả hắn tưởng tượng.
“Cho nên, sáng nay vừa tỉnh dậy, ta liền nghĩ mọi chuyện khác đều không quan trọng, thuốc nổ dưới địa lao mới là thứ cốt yếu nhất. Ta cùng phụ thân vào cung, thuyết phục Thánh thượng cho chuyển ngài đi.”
Nói xong, Diệp Tích Nhân đưa tay vò tóc, rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên một tiếng: “Đáng giận thật! Phụ thân ta đã đảm bảo trước mặt Thánh thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5022981/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.