Giết Tưởng tể tướng so với giết Xích Trản Lan Sách không dễ, nhưng ai bảo ông ta là kẻ đến để giết người, đuôi cũng đã tự mình quét sạch, lại chẳng mang theo nhiều thuộc hạ? Thế nên, cái huyệt chôn cho người khác, rốt cuộc lại trở thành mồ chôn của chính mình.
“Ngươi… ngươi dám…” Trương Nguyên Mưu há miệng, từng bước lùi lại. Nghiêm gia quân đã động thủ, mũi tên trút xuống đám binh lính Hoàng Thành tư, phía sau là từng lưỡi đao lạnh thấu bổ tới, sát ý từng đợt cuộn trào.
“Phập!”
Đao kiếm va chạm, Trương Nguyên Mưu nghiến răng, định bảo hộ Tưởng tướng rời đi, nhưng cửa lớn đã khóa chặt, đường sống bị quân Nghiêm gia chặn kín, quyền sinh sát đảo ngược.
Ông ta quay đầu nhìn lại, thấy số người Hoàng Thành tư càng lúc càng ít, rồi lại nhìn sang Tưởng tể tướng bên cạnh, bàn tay siết chặt thành quyền: “Tưởng tướng, ta sẽ báo thù cho ngài.”
Lời vừa dứt, ông ta dẫm lên vai một hộ vệ toan vượt lên nóc cổng chính. Tên lính ấy bị ông ta đá ra ngoài, lập tức chết dưới đao Nghiêm gia quân.
“Xoẹt!”
Một thanh đao từ sau xuyên ngực, Trương Nguyên Mưu nặng nề rơi xuống, há miệng nhưng không phát ra nổi một âm thanh, thân thể co giật, đôi mắt trừng không cam tâm mà tắt thở. Yên Sương tiến lên rút đao ra, lại tiếp tục chém giết.
Diệp nhị cô nương đã nói không để lại một ai, vậy thì đêm nay tuyệt đối không được thả người sống nào.
Ngay khi đối phương vừa động thủ, Tưởng tể tướng đã hiểu hoàn toàn vô vọng. Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5022974/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.