Hoàng Thành tư, chiếu ngục.
Trong địa lao tối đen như mực chẳng có lấy một tia sáng, chỉ nơi lối vào hẹp dài phía xa còn le lói ánh sáng mờ nhạt. Mơ hồ có thể thấy người bên trong chỉ mặc trung y, lớp áo trắng lốm đốm máu, đã bị nhuộm đỏ từng mảng.
Một đôi mắt trong bóng tối chậm rãi mở ra, nhìn thẳng về phía cửa lao. Chẳng hề nhìn xuống nhưng khi một con chuột chạy qua, hắn chậm rãi vươn tay, xích sắt “loảng xoảng” vang lên, lập tức nắm được con chuột đang lén lút chạy ngang qua.
Ngay sau đó, nơi cửa ngục hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm, có bóng người lay động, tiếng bước chân vang lên, bóng đen ngày càng tiến lại gần.
Lính canh bước vào.
Hắn đặt hộp cơm xuống trước mặt bóng người, lấy ra phần ăn, rồi rót nước vào chiếc bát mẻ, vừa làm vừa lầm bầm: “Nghiêm tiểu tướng quân, chỉ có ngần này thôi, lát nữa Lục đại nhân sẽ đến, người tranh thủ ăn chút đi…”
Bóng người trong bóng tối chậm rãi nhắm mắt lại, không nói lời nào. Bàn tay bị thương bên người khẽ động, vén lớp rơm khô ra, rồi dùng đầu ngón tay vạch một con số đơn giản lên mặt đất trơ trụi:
【Sáu】.
*
Pháp trường giữa chợ, đao phủ giơ cao hai tay, phun ra một ngụm rượu mạnh, lưỡi đao đầu quỷ lóe sáng, bổ xuống như sấm giáng. Cơn đau xé thịt ập đến, máu tươi phun trào…
Diệp Tích Nhân ôm cổ bật dậy, th* d*c dồn dập, ánh mắt hoảng loạn.
Nàng lại trở về rồi!
“Cô nương?” Đám nha hoàn nối đuôi nhau chạy vào.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5022961/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.