Diệp Tích Nhân cúi đầu không đáp.
Người trong xe ngựa đối diện khẽ liếc Lưu Đa Hỉ một cái, lại nhìn sang Diệp Tích Nhân đang rủ mắt đứng nép một bên, thong thả cất lời: “Là thuộc hạ của bổn vương không hiểu chuyện, mới va chạm tiểu thư.” Hắn quay sang xe phu, giọng bình thản: “Đi thôi Mạc Lặc, về lĩnh phạt.”
Nghe vậy, Diệp Tích Nhân hơi ngẩng đầu.
Trong xe là một nam tử trẻ tuổi, mặt trắng như ngọc, mày kiếm mắt sao, khác hẳn vẻ thô ráp của những người Bắc Yến bên ngoài. Hắn nửa nằm nửa ngồi, dáng vẻ lười nhác, trong xe còn đặt lò than, ánh lửa rực rỡ phản chiếu gương mặt. Miệng nói lời xin lỗi, nhưng vẻ mặt thản nhiên chẳng có mấy phần thành ý, trên người hắn khoác cẩm bào thêu hoa văn, ngoài choàng một tấm lông cừu, lông mềm rũ xuống, càng tôn thêm đôi môi hồng trắng răng, khí sắc trong trẻo.
Ánh mắt hắn tùy ý lướt qua, cùng Diệp Tích Nhân chạm nhau thoáng chốc.
Mi mắt nàng run nhẹ, lập tức thu lại tầm nhìn, im lặng cúi đầu đứng sang một bên.
“Vâng.” Phu xe Bắc Yến trừng mắt với phu xe của Diệp phủ, rốt cuộc cũng chẳng dám nhiều lời, cẩn thận điều xe rời đi. Lưu Đa Hỉ cùng vài người khác theo sau, tiếng hàn huyên dần xa.
Một hồi phong ba, cuối cùng chẳng để lại dấu vết gì.
Phu xe Diệp phủ vẫn còn ấm ức, lẩm bẩm: “Nhị cô nương, rõ ràng không phải lỗi của ta, là tên đánh xe Bắc Yến kia ngang ngược, đột ngột lao ra. Nếu không phải ta kịp ghì cương, e rằng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5022951/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.