Không phải chứ, chân đã gãy rồi mà vẫn khăng khăng phải vào trường thi, Diệp Trường Minh, huynh với Diệp gia có thù oán đúng không?!
Trước mắt Diệp Tích Nhân tối sầm, suýt thì đứng không vững. Tỳ nữ Tuyết Thiền vội đỡ lấy nàng, nhóm bà vú cuống quýt sai người bưng nước nóng, dọn ghế ra, cả tiền viện lập tức loạn thành một đoàn.
Liêu thị một tay vuốt lưng nữ nhi, kéo nàng ngồi xuống, dịu giọng trấn an: “Đừng lo, ca ca con da dày thịt thô, nhất định không sao đâu. Ta đã phái người ra canh giữ ngoài cổng trường thi, con đừng lo…”
Diệp Tích Nhân: ……
Ta nào có lo cho huynh ấy, ta chỉ muốn lại đánh thêm một trận thôi!
Liêu thị: “Đại lang cũng thật là, đã bị thương rồi sao không chịu về nhà trước?”
Diệp Tích Nhân: ……
Huynh ấy nhất định là có thù oán với Diệp gia!
Liêu thị: “Không biết là kẻ nào làm, chẳng rõ thương tích nặng nhẹ thế nào?”
Diệp Tích Nhân: ……
Thật là đánh quá nhẹ!!
Quả nhiên Diệp Trường Minh da dày thịt thô, thế này rồi vẫn còn bò được vào trường thi chịu chết. Diệp Tích Nhân nghiến răng nghiến lợi, há miệng lại chẳng thốt ra được câu nào, trong đầu ong ong, cảnh tượng cả nhà lảo đảo bị áp giải ra chợ, lưỡi đao sáng loáng bổ xuống, cổ họng tê rát, máu tươi tung tóe……
Nàng run lẩy bẩy, vô thức siết chặt cổ tay Liêu thị, cuối cùng bật ra tiếng: “Hết cứu rồi, hoàn toàn hết cứu rồi!”
“Hả?” Liêu thị ngẩn ra.
Máu nóng xông thẳng đỉnh đầu, Diệp Tích Nhân vụt đứng dậy: “Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5022949/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.