“Có sao không?” Chu Khải kéo ghế dựa ra, có chút sốt ruột đỡ cô lên khỏi đất, lại cẩn thận kiểm tra đầu cô: “Có bị thương ở đâu không…”
“.Oa.. A a a....huhu....” Ôn Mạn che đầu bị đụng mạnh, khóc thành tiếng, cả người co thành một cục, nhìn đáng thương cực kỳ.
“Mạn Mạn…” Chu Khải muốn kéo tay cô ra nhìn xem có phải cô bị thương ở đâu rồi không, nào ngờ cô lại căm giận đẩy anh ra.
“Đừng chạm vào em.. hu hu… tại sao lại muốn chạm vào em… em… anh có biết em phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể rời khỏi anh không!... dựa vào đâu chứ… dựa vào đâu mà anh có thể chẳng bận tâm gì đuổi từ Giang thành tới đây chứ… hu hu hu…” cảm xúc của Ôn Mạn hoàn toàn mất khống chế, bao nhiêu nỗi ấm ức chôn dấu lúc này vì một cú ngã kia mà thổi bùng lên.
“Thật quá đáng…… Ô ô…… anh không biết, không biết em phải khó khăn thế nào mới quyết định được… anh cứ lắc lư trước mặt em,… em lại mềm lòng thì phải làm sao… hức…” Ôn Mạn khóc lóc không ngừng, còn nấc lên một cái.
Chu Khải không biết phải làm gì để an ủi cô, muốn ôm cô nhưng cô lại cứ đẩy anh ra, muốn mở miệng an ủi thì cứ bị cô ngắt lời.
“Bỏ đi… khóc sẽ mệt, em về phòng ngủ.” Ôn Mạn lảo đảo lắc lư đứng lên, đi về phía phòng mình.
Chu Khải không an lòng đuổi theo sau, từ khi anh biết Ôn Mạn cho tới giờ, ngoài lúc trên giường chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-quyen-ru/3493376/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.