Chương 4:
Tôi thấy tỷ tỷ tỉnh lại, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Tỷ tỷ động viên vuốt nhẹ mu bàn tay của tôi, tôi cúi đầu không nhìn mặt nàng, giọt nước mắt lớn rơi xuống lộp bộp "Tỷ... Người nên nói xin lỗi là em. Em không biết chăm sóc tỷ, đem tỷ chăm sóc lung ta lung tung..."
Tỷ tỷ xem tôi khóc, tay chân luống cuống, thân thể nàng vừa trải qua dằn vặt mạnh mẽ đến nỗi muốn ngồi cũng không ngồi nổi, chỉ có thể sốt ruột vẫn nói, "Bảo Bảo... Khụ khụ, Bảo Bảo không khóc, đến đây với tỷ..." .
Tôi ủ rũ dúi đầu vào trong ngực tỷ tỷ, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc của tôi."Bảo Bảo...", tỷ tỷ điều chỉnh lại khí tức, nhẹ nhàng hỏi "Em hiểu rõ nhất trái tim của tỷ khó chịu nhất chính là lúc nào không?"
"Thời điểm hát bệnh chứ..." Tôi ong ong giọng mũi.
"Không đúng...", tỷ tỷ hôn một cái lên tóc mái của tôi, "Không đúng, không phải vào lúc ấy."
"Vậy là lúc nào?" Tôi lập tức ngẩng mặt lên, làm sao có khả năng có thời điểm nào so với lúc phát bệnh càng đau hơn? Nghĩ tới đây tôi liền sốt ruột.
Tỷ tỷ ôn nhu mang con mắt cười thẳng tắp vọng tiến vào trong mắt của tôi."Là lúc Bảo Bảo khóc a... Lúc Bảo Bảo rơi nước mắt, tâm tính thiện lương của tỷ như bị cái gì dùng sức xuyên vào, níu giữ rất đau. So với bất cứ lúc nào đều đau hơn. Nhưng lúc tỷ phát bệnh chỉ cần thấy được Bảo Bảo ở bên cạnh, đau hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-luong-sinh-hoa/909132/chuong-4.html