Chương trước
Chương sau
Mông tướng quân kéo từng bước chân nặng nề chầm chậm đi ra cửa hang.

Chu Khang lập tức trở mình bò dậy. Ai u, cuối cùng cũng coi như bảo vệ một cái mạng, may là Tướng quân lấy ngón tay thử trước một chút, thật muốn là không thèm để ý lập tức xông vào, chỉ sợ cậu sẽ không chỉ ngất đơn giản như vậy. Chu Khang đột nhiên lắc lắc đầu. Cậu tuyệt không muốn chết bởi vì hậu môn chảy máu quá nhiều! Mặt mũi liệt tổ liệt tông nhà họ Chu sẽ bị cậu làm mất hết!

Suy nghĩ một chút, nhanh chóng bò đến sườn núi phía sau trồng nhân sâm. Ai, cây nhân sâm này trồng lâu như vậy, mỗi ngày đều dùng dị năng thúc giục thúc giục, ấy vậy mà không thấy lớn lên chút nào, vẫn chỉ bé bé như ngón út của cậu, để giữ mạng nha, ít ra cũng phải to như ngón út của Mông tướng quân mới đủ! Chu Khang nâng mặt, rất khổ não.

Đối với thịt hươu cao cổ có thể tráng dương hay không, kỳ thực Chu Khang vẫn giữ thái độ hoài nghi, hiện tại cũng vậy. Tướng quân vẫn luôn khỏe mạnh, động một chút là cương lên cho cậu xem, tuy đột nhiên không kiềm chế được khiêng cậu lên núi có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng phải thôi vì độ tuổi 20 vẫn đang dễ bị kích động, hơn nữa suốt ngày mơ ước sắc đẹp của anh zai Chu, thế nên không thể đẩy hết trách nhiệm cho thịt hươu được. Về phần tại sao chính bản thân mình hơi nóng lên cùng người anh em nhỏ có chút sinh động, nghe nói rau hẹ cũng có thể tráng dương đây, tuy hiệu quả không quá cao, lẽ nào kết hợp với thịt hươu nên sinh ra phản ứng? Hay đây là phản ứng bình thường của anh zai Chu đang tuổi ăn tuổi lớn đến lúc trở thành người đàn ông thực thụ?

Thời điểm trưởng thành quả thực cần có thế hệ trước dẫn dắt! Khóa học về sinh lý quả thực rất cần phải mở a!

Phương thức áp dụng thực tiễn đơn giản thô bạo của Mông tướng quân là điều chân thực nhất kiểm nghiệm sự đúng đắn của câu nói trên!

Nhớ tới chân hươu lúc trước tiện tay quăng, Chu Khang ngẩn ngơ. Hươu cao cổ không dễ gặp, qua thôn này chưa chắc đã có điếm kia, kể cả nó thực sự có tác dụng tráng dương, cũng phải ăn trước rồi bàn lại!

(Qua thôn này chưa chắc có điếm kia: ý chỉ bỏ qua cơ hội này chưa chắc đã gặp được cơ hội khác, ngày xưa người lữ hành đi đường, thôn xóm nhà dân cách xa nhau, nếu gặp thôn xóm bỏ qua không nghỉ ngơi thì chưa chắc đi tiếp sẽ gặp được khách điếm)

Xuống núi, chỉ thấy Mông tướng quân đã thu thập xong bốn cái chân hươu, đang ngồi đờ ra dưới bóng cây. Chu Khang không dám đi qua, từ xa xa ngồi xổm trồng tỏi, chuẩn bị chút nữa làm món gân hươu đun tỏi.


Đang lúc nhổ tỏi, cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, thì thấy tầm mắt Mông tướng quân quỷ dị từ mông cậu chuyển sang chỗ giữa hai chân hắn. Cứ liên tục mấy lần như vậy, đánh giá đến đánh giá đi, trong lòng Chu Khang liền sợ hãi. Một đoạn thẳng với hai đầu thật hung tàn! Tướng quân sẽ không bị lưu lại bóng ma tâm lý đi? Có người nói nếu lần đầu tiên không thuận lợi xác thực có thể dễ dàng bị nội thương...

Chống lại tầm mắt quỷ dị đó, Chu Khang dũng cảm xoay người, đem cái mông chuyển về phía Tướng quân không nhìn thấy được. Đậu má, kể cả Tướng quân thật sự để lại bóng ma tâm lý, anh đây cũng không muốn làm người anh trai tri kỷ, càng không muốn mở khóa học sinh lý tuổi dậy thì phổ cập cho người ta!

Tỏi nhổ xong trực tiếp thu vào trong nhẫn, để như thế có thể lưu giữ được mấy ngày liền.

Chu Khang đun gân hươu, hầm chân hươu.

Mông Khác vẫn ngồi đờ ra dưới tàng cây nhìn chằm chằm cái mông Chu Khang cùng chỗ giữa hai chân mình.

Đun xong gân hươu, hầm xong chân hươu, lại bê xuống thịt hươu hầm cùng hoành thánh vẫn còn hâm nóng trên bếp, ăn cơm.

Chu Khang một miếng hoành thánh một miếng gân hươu ăn được đến thơm ngọt.

Mông Khác ăn lại có chút mất tập trung, vẫn không ngừng liếc trộm Chu Khang, một bộ muốn nói lại thôi.

Chu Khang chăm chú gặm chân hươu, giả vờ không nhìn thấy.

"Làm thế nào mới không bị đau?" Đột nhiên Mông tướng quân lên tiếng.

Chu Khang nhất thời bị nghẹn. Thật vất vả nuốt xuống, đều muốn cho người ta quỳ. Tướng quân, vấn đề đau 'bi' như thế sao ngài có thể hỏi một cách trắng trợn được vậy? Ngài muốn cho anh đây dạy ngài cách ngủ anh đây sao? Hơi bị quá đáng!

"Không biết!" Chu Khang nghiêm mặt trả lời.

Mông Khác trầm mặc ăn cơm, ăn ăn rồi nói: "Em biết."

Ngữ khí dị thường khẳng định.

Đậu má!

Chu Khang trực tiếp ném một nửa chân hươu đang gặm trong tay lên mặt Mông Khác.

Mông Khác há mồm ngoạm một cái, gặm chân hươu, gặm xong, lặp lại một lần nữa: "Em biết!"


Ngữ khí càng thêm khẳng định.

Quá bắt nạt người! Chu Khang hận không thể đóng cửa thả anh họ. Đáng tiếc anh họ không có ở đây, không thể làm gì khác hơn là gân cổ cãi lại: "Tôi không biết!"

Ngữ khí so với Tướng quân còn khẳng định hơn.

Mông Khác bỏ xuống cái bát vừa mới bê lên, duỗi tay đem Chu Khang kéo một phát vào trong lòng mình nhấn người ngồi lên đùi, một cái tay còn dính mỡ đẩy ra quần đùi thể thao ANTA chui vào quần tứ giác nhỏ bên trong.

Người anh em bị người ta bắt được, nhất thời mắt Chu Khang trợn tròn. Đậu má, quân tử động khẩu không động thủ, binh lính quân nhân cái gì, đáng ghét nhất!

Mông Khác đối với chuyện sau đó không có nắm chắc, nhưng tiền diễn lại sớm quen tay hay làm.

Không tới ba phút, toàn thân Chu Khang mềm oặt chỉ có thể làm ổ trong ngực người ta thở mạnh.

Đang tại giây phút sống còn thì bị người ta dùng tay bịt lại, bên tai có thanh âm trầm thấp vô cùng dễ nghe vang lên: "Em biết!"

Chu Khang trên không trên mà dưới cũng không dưới bị giằng co khó chịu, đầu óc sớm như một đoàn hồ dán, lập tức gật đầu: "Tôi biết."

Sau đó, được thả ra.

Chu Khang quỳ dựa vào vai Mông Khác cắn một cái, đôi mắt nhỏ lệ. Quá vô sỉ! Quá âm hiểm! Quá không biết xấu hổ!

Mông Khác một lần lại một lần vuốt lưng Chu Khang, mãi đến khi sức cắn trên vai chậm rãi nhẹ đi, vết thương nhanh chóng khép miệng. Sau đó, khóe miệng ngoắc một cái cong lên.

Chu Khang vừa vặn ngẩng đầu chuẩn bị nói điều kiện, nhất thời bị nụ cười nhạt không thể nhạt hơn của Mông tướng quân làm hoa cả mắt. Mặt đơ như người chết mà cười lên, thật khiến người ta không chịu được, đậu má, quá đẹp trai rồi! Lớn lên đẹp trai như vậy, là muốn đi đóng phim hay diễn hí khúc!

Bị sắc đẹp Tướng quân câu dẫn, Chu Khang lập tức quên sạch không còn một mống những gì đang định nói, lại cảm thấy mặt hàng tốt như vậy không thể uổng công buông tha được, lúc này liền nâng khuôn mặt đẹp trai tuấn tú kia lên mạnh mẽ hôn hai cái, là kiểu hôn lưu lại dấu răng.

Bị cắn, Mông Khác còn lệch đầu sang cho người ta dễ dàng thực hiện, cực kỳ phối hợp, đợi người cắn xong, tay dài duỗi ra một cái bê bát cơm nhỏ của Chu Khang lên nhét vào trong tay cậu: "Ăn."

Đúng nha, anh đây còn chưa ăn no! Đưa đũa đây, anh muốn tự mình ăn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.