Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Đông Hy
Vạn Kiếm Nhất quát khẽ một tiếng, cả bọn Thương Tùng liền nghiêm túc, đứng dậy đi đến bên Vạn Kiếm Nhất, nín thở tập trung nghe ngóng, quả nhiên một lúc sau thì nghe thấy ở phía khác của rừng đá này vang lên vài tiếng động, giống như có người từ xa đi tới bên đó nghỉ chân.
Dần dần có vài tiếng nói chuyện truyền tới, nhưng âm thanh không lớn và nghe cũng không rõ.
Vạn Kiếm Nhất tập trung nghe một lát rồi ra hiệu với đám Thương Tùng, ai nấy đều hiểu ý, gật đầu lia lịa, sau đó mượn các loại đá trong rừng đá để che đậy rồi tiến lại gần bên đó không một tiếng động.
Ở vùng ven sa mạc này đã gần sát Man Hoang, trước nay có rất ít người trong chính đạo Trung Nguyên lui tới, hơn nữa gần đây bọn Ma giáo vừa tan tác quay về từ cuộc chiến ở Thanh Vân Sơn nên có thể hiểu được sự xuất hiện của đám người quanh đây có lẽ là đám tàn dư của Ma giáo.
Đúng như dự đoán, sau khi Vạn Kiếm Nhất và các đệ tử vượt qua một quãng đá thì nhìn thấy ba tên nam nhân mặc quần áo của Ma giáo ngồi nghỉ ngơi ở bên kia rừng đá, mà điều trùng hợp là ba người này lại còn là người quen cũ của họ. Đúng là ba tên Bách Độc Tử, Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết hôm đó đã trốn thoát khỏi Thảo Hài Thôn.
Chuyện này khiến Thương Tùng và các huynh đệ đều cảm thấy ngạc nhiên, ai nấy đều nhìn nhau không hiểu vì sao ba tên này cũng ở đây, nhưng trông dáng vẻ của bọn chúng có lẽ là muốn trốn về Man Hoang Thánh Điện của Ma giáo. Sau đó ánh mắt của mọi người đều nhanh chóng hướng về Vạn Kiếm Nhất, tỏ vẻ xin ý kiến xem rốt cục có phải ra tay tóm gọn ba con cá lọt lưới này hay không? Nhất là hai người Tăng Thúc Thường và Thương Chính Lương, trông nét mặt có vẻ khá nôn nóng.
Nhưng sau khi Vạn Kiếm Nhất cân nhắc một lát, lại phất tay xuống ra hiệu cho họ đừng vội tiến tới, thì đúng lúc này phía trước rừng đá truyền tới tiếng nói chuyện của ba người.
Chỉ nghe thấy Đoan Mộc Thiết nói:
- Bách Độc đạo huynh, huynh nghĩ lão tiền bối Độc Thần có xem trọng hai huynh đệ chúng ta không? Có thu nhận chúng ta làm môn hạ không nhỉ?
Bách Độc Tử nói:
- Với thực lực của hai vị cộng thêm sự tiến cử của ta, có lẽ môn chủ sẽ không từ chối đâu. Bây giờ Thánh giáo ta vừa bại trận, Giáo chủ đã tạ thế, trong lòng ai nấy trong Thánh giáo đều rã rời, đúng là lúc thích hợp để dùng người, hai người các ngươi tới chắc chắn sẽ được trọng dụng.
Bên cạnh lại vang lên một âm thanh trầm trầm khác, là tiếng của Hấp Huyết Tiểu Yêu nói xen vào:
- Nhưng pháp bảo Huyết Khô Lâu của ta đã bị cái tên Vạn Kiếm Nhất phá hủy rồi. Giờ đây bản lĩnh mười phần chỉ còn lại năm, chỉ sợ dù có đến được Thánh Điện thì Độc Thần môn chủ cũng không trọng dụng ta nữa.
Bạch Độc Tử hơi ngơ ngác, bèn nói:
- Pháp bảo không còn nữa thì luyện lại là được mà.
Hấp Huyết Tiểu Yêu không đáp, sau khi trầm ngâm một lát thì Đoan Mộc Thiết mới nói với Bách Độc Tử:
- Bách Độc đạo huynh à, ba chúng ta quen biết nhau cũng hơn ba năm rồi, đến cả thời gian vào Vạn Độc Môn cũng sớm hơn huynh một chút. Nay mong huynh hãy nói thật với hai chúng ta, dạo này Vạn Độc Môn ra sức chiêu mộ binh sĩ rốt cục là có mưu tính gì thế?
Bách Độc Tử hơi nhíu mày rồi nói:
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, hai người cũng biết đấy, ta không phải là người thân cận môn chủ, cũng chẳng phải là người được chọn để kế nghiệp sau này, nhưng trước đây nhờ có bản lĩnh luyện độc khá lợi hại, được môn chủ xem trọng nên mới được chiêu dụ vào Vạn Độc Môn. Nhưng mà...
Đang nói nửa chừng, Bách Độc Tử dường như bỗng nghĩ tới điều gì nên lời nói hơi ngập ngừng.
Đoan Mộc Thiết vội truy hỏi đến cùng:
- Sao thế?
Hấp Huyết Tiểu Yêu cũng thêm vào:
- Nhưng có gì không ổn sao?
Bách Độc Tử nghĩ ngợi một lúc rồi nói với hai người họ:
- Cũng không hẳn, thực ra dạo gần đây trong Vạn Độc Môn âm thầm lan truyền một chuyện, nói là hình như lần này môn chủ lại có ý mở "Minh Uyên".
Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết Tiểu Yêu đều lắp bắp kinh hãi, đồng thanh nói:
- Cái gì?
Ở phía xa, cả năm người Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng, Điền Bất Dịch cùng các huynh đệ khác hơi ngơ ngác, trước đây họ chưa từng nghe thấy hai chữ Minh Uyên, nhưng xem vẻ mặt và lời lẽ của ba tên dư nghiệt Ma giáo thì dường như có vẻ rất xem trọng chuyện này.
Bách Độc Tử lại nói:
- Minh Uyên chính là khu cấm địa của Thánh giáo, ẩn chứa nhiều điều thần bí, quỷ dị, nhưng từ xưa đến nay lại luôn bị phong tỏa, chỉ đột nhiên mở ra một lần duy nhất vào hai mươi năm trước, nhưng không hiểu sao lại chỉ cho một người đi vào, nên sau đó chỉ có giáo chủ Cừu Vong Ngữ đi vào một mình và nhận được cơ duyên lớn từ Minh Uyên, rồi thống nhất Thánh giáo. Cũng từ đó mà Thánh giáo mới có được sự hưng thịnh suốt hai mươi năm nay.
Đoạn Mộc Thiết gật đầu nói:
- Chuyện này chúng ta đều biết, tương truyền năm đó Cừu giáo chủ đã lập lời thề với hai vị thần là Thánh Mẫu và Minh Vương trong Thánh Điện, gửi gắm chí nguyện to lớn, sau đó lại ngồi bảy năm trước Tu La Tháp ở Man Hoang Thánh Điện. Rồi bỗng một ngày bầu trời xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, rung chuyển cả Man Hoang, Minh Uyên mở ra, chỉ có Cừu giáo chủ vào đó, còn những người khác đều không thể bước vào, thật khiến ai nấy không thể tưởng tượng nổi.
Bách Độc Tử cười rồi nói:
- Chuyện trước kia rốt cục thế nào thì mấy người chúng ta đương nhiên đều chỉ nghe qua đồn đoán, không thể gánh vác nổi. Chưa kể nhiều năm như vậy mà chỉ có mỗi Cừu giáo chủ từng đi vào Minh Uyên mà thôi. Mà ta còn nghe nói các vị tiền bối trong giáo còn âm thầm bàn bạc rằng Minh Uyên chính là nguồn gốc của Thánh giáo chúng ta, mỗi khi có bậc anh tài kiệt xuất bước vào, thì sẽ bồi dưỡng một cao thủ tuyệt thế giúp chấn hưng đại nghiệp của Thánh giáo chúng ta.
Đoan Mộc Thiết nghe xong cũng cười rồi nói:
- Xem ra Độc Thần tiền bối cũng muốn vào rèn luyện một phen đấy nhỉ?
Bách Độc Tử nhún vai nói:
- Ai mà chả muốn cơ chứ.
Rồi cả ba người đều bật cười.
Hấp Huyết Tiểu Yêu nói:
- Ai biết được Vạn Độc Môn các người đã tìm được cách mở Minh Uyên hay chưa? Ta nhớ truyền thuyết kể lại rằng cách vào chỉ có mỗi Cừu giáo chủ biết thôi, giờ đây Cừu giáo chủ đã qua đời, các ngươi làm sao mà mở được?
Bách Độc Tử nói:
- Việc này ta cũng chẳng biết nữa. Thôi được rồi, ta đã nói hết với các ngươi rồi đấy, thế rốt cuộc các ngưới có đi tới Thánh Điện và có nhập Vạn Độc Môn của ta hay không? Hai ngươi hãy quyết định đi.
Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết Tiểu Yêu nhìn nhau, vừa định nói thì bỗng nghe thấy tiếng cười nhạt từ phía sau rừng đá truyền đến, có người nói:
- Có đi hay không đối với mấy người các ngươi cũng không quan trọng nữa rồi.
Ba người Bách Độc Tử kinh hãi, cùng nhảy dựng lên ngoái đầu nhìn thì chỉ thấy mấy tảng đá lớn sau lưng hiện ra năm người, đúng là Vạn Kiếm Nhất và đám đệ tử Thanh Vân Môn. Những ngày qua, họ lại chẳng còn lạ gì với Vạn Kiếm Nhất, nhất là hai tên Đoạn Mộc Thiết và Hấp Huyết Tiểu Yêu lại càng chịu nhiều gian nan dưới tay Vạn Kiếm Nhất, nên vừa thấy hắn thì sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
Vẻ mặt Bách Độc Tử dần bình tĩnh lại, nhưng xem ra còn khá lo lắng, vừa lùi lại vài bước theo bản năng, vừa tức giận nói:
- Vạn Kiếm Nhất, sao ngươi cứ như ma ám, có chết cũng không chịu buông tha cho bọn ta thế!
Vạn Kiếm Nhất cười ha hả rồi phất tay áo, cử chỉ ung dung nói:
- Mấy tên tiểu quỷ các ngươi thì có chỗ nào đáng để ta chết cũng không buông tha cơ chứ? Nhưng cũng do các ngươi xui xẻo thôi, đến cả ghé vào nghỉ ngơi cũng chạm mặt, rõ là đáng chết mà.
- Ta nhổ vào!
Ba người trong đám Bách Độc Tử vừa mở miệng, nhưng lát sau lại liếc nhau, dường như trong lòng đều có chung một ý. Sau đó cả ba cũng lộn người nhảy ra rồi thi triển sức mạnh để chạy trốn theo ba hướng khác nhau, ai nấy đều cố dùng hết sức để chạy thục mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.