Dịch giả: Tuyết Mùa Hạ
Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.
Tiền sơn của Thông Thiên Phong có vô số điện đài lầu các hùng vĩ, cũng chẳng thiếu những cảnh sắc đẹp đẽ, ngay cả Thanh Vân lục cảnh nổi danh, cũng có ba nơi nằm ở đây, chia ra là Hồng Kiều, Vân Hải và Thúy Bình. Thường ngày nơi đây rất đông đúc, liên tục có đệ tử qua lại tu luyện, Ngọc Thanh Điện rất quan trọng của môn phái nằm trên đỉnh tiền sơn, lại càng thêm phần trang nhiêm.
Nếu phải so sánh thì hậu sơn của Thông Thiên Phong an tĩnh hơn rất nhiều. Phóng mắt nhìn đi thì nơi nào cũng là tùng bách xanh rờn, đại thụ che trời, ngoại trừ chốn sâu thẳm thi thoảng có tiếng chim râm ran thì ở nơi mây trôi mịt mù này, gần như không còn chút âm thanh nào. Hơn nữa bình thường cũng rất ít có người tới lui, nên chỉ có một đầu đường núi len lỏi về phía xa thẳm kia, cũng không rõ nó thông đến nơi nào, thật sự tỏa ra nét kì bí.
Mà trưa hôm đó mặt trời vẫn leo lên thẳng trên đỉnh đầu, Đạo Huyền xử lí xong đống việc ngập đầu trong Ngọc Thanh Điện mới dặn dò người bên cạnh vài câu rồi rời đi. Sau đó lại bất ngờ xuất hiện trên con đường núi phía hậu sơn Thông Thiên Phong.
Suốt dọc đường đi vào rừng núi, y vẫn luôn tỏ ra nghiêm túc, thậm chí còn có phần lạnh lùng, nơi đáy mắt còn ẩn hiện vẻ ưu tư.
Đi vậy một lúc thì Đạo Huyện bỗng nhận ra con đường phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-hoang-hanh/1926932/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.