Dịch: Đình Phong
Chu Tước dưới khăn che mặt hơi biến sắc, cắn răng làm bộ muốn động thủ. Vạn Kiếm Nhất lui một bước thì Chu Tước mới dừng lại hừ một tiếng mang theo vài phần khinh thường nhìn Vạn Kiếm Nhất. Nàng cười lạnh nói: "Đồ nông cạn, ngươi làm sao biết ta là một mỹ nữ tử, nói không chừng ta vì dung mạo xấu xí nên mới lấy khăn che mặt đấy, đến lúc đó thì ngươi sẽ cảm thấy như thế nào? Không thể tưởng được ngươi cũng là người tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài một người."
Vạn Kiếm Nhất không có biện bạch, chỉ nhìn Chu Tước một lúc lâu bỗng nhiên lời nói rất thành khẩn: "Ta và ngươi ngày sau vẫn là địch, bất quá đêm nay gặp nhau xem như hữu duyên, ta có lời muốn nói, không biết Chu Tước cô nương có muốn nghe không?"
Chu Tước thấy vẻ trịnh trọng trong mắt hắn, ngược lại có chút ngơ ngác, hơn nữa nàng cũng không có tức giận nên thuận miệng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Vạn Kiếm Nhất nói: "Ta cho rằng thiên địa thế gian, người sống trên đời trọng yếu nhất là hai chữ tự tại. Nếu có cơ hội, liền vùng lên thoát khỏi trói buộc cùng vướng bận mà sống cho tùy thích, như thế chẳng phải thống khoái sao? Chính mình được tự do, hy vọng ngày sau của cô nương có thể trôi qua thoải mái, vui sống cả đời này."
Chu Tước im lặng thật lâu sau đó nhìn Vạn Kiếm Nhất nói: "Tốt lành á, không biết ngươi đang ăn bậy nói bạ cái gì, hiện tại ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-hoang-hanh/1926915/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.