Dịch giả: Đình Phong
"Vật kia là gì?"
Năm người Thanh Vân Môn ẩn thân đứng trên cồn cát dưới sơn mạch đều thấy được một đạo hư ảnh hắc ám giống như vực sâu trước Thánh Điện Ma Giáo, nhìn từ xa nó như một cái vực sâu không thấy đáy đảo ngược trên không trung. Bên trong nó có hắc ám vô tận, lại giống như có vô số âm ảnh quỷ dị ẩn nấp bên trong, dường như chực chờ sẽ phóng ra trút lên thế gian này, không thể diễn tả được sự đáng sợ cùng quỷ dị.
Thúc Thường là người đầu tiên kinh ngạc cất tiếng hỏi mà những người khác bên cạnh hắn cũng là vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, xem ra ngay cả Vạn Kiếm Nhất cũng hoàn toàn không biết nó là cái gì. Sau một lúc lâu, Thương Tùng đứng bên cạnh Vạn Kiếm Nhất hừ một tiếng nói: "Tà ma ngoại đạo, quả nhiên còn có đồ vật ma quỷ tới mức này."
Vạn Kiếm Nhất bên cạnh hắn nghe vậy bỗng nhiên trong lòng khẽ động, như là nghĩ tới điều gì trong miệng "ồ" lên một tiếng rồi trầm ngâm nói khẽ: "Chẳng lẽ đây là "Minh Uyên" mà bọn Bách Độc Tử đã nói?"
Điền Bất Dịch vừa lúc đi tới nghe vậy khó hiểu nói: "Vạn sư huynh, ngươi nói cái gì?"
Vạn Kiếm Nhất bừng tỉnh, lập tức lắc đầu nói: "Không có gì."
Cái Minh Uyên kia chỉ là Bách Độc Tử thuận miệng nói qua một lần, đến cùng bộ dạng như thế nào cũng không có lộ ra một chút nên Vạn Kiếm Nhất cũng không thể vì chi tiết nhỏ này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-hoang-hanh/1926912/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.