Chương trước
Chương sau
Dịch giả: hoangtruc
Đề tự: Đình Phong

Minh Uyên bỗng chốc hàn lâm
Người trong Ma giáo ầm ầm cứu nguy
Kiếm Nhất khí thế ai bì
Một mình trấn ải cũng vì đồng môn.

Minh Uyên đột nhiên hàng lâm, thanh thế to lớn, lập tức chấn động toàn bộ Thánh điện Man hoang. Vô số người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đến cả việc đuổi giết Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường và Thương Chính Lương cũng chậm lại.

Trong Chính điện của Thánh điện Man hoang, quần hùng cũng đều chấn động. Môn chủ ba đại phái và đám người Thanh Long, Chu Tước đều đồng loạt nhìn ra phía ngoài điện, trong đó sắc mặt Độc Thần và Thanh Long chợt biến sắc. Sau một lát, đột nhiên Thanh Long phẫn nộ quát lớn: “Có người ở dưới Tu La tháp, thủ vệ tháp đâu rồi?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy người ngoài điện đại biến. Mấy kẻ trước kia là thủ vệ của Tu La tháp vội vàng quay người qua chỗ khác, định xông đến Tu La tháp.

Mấy cao thủ Ma giáo đang kịch chiến với Vạn Kiếm Nhất trong đại điện cũng bứt trở ra, xem ra là định tiếp viện bên phía Tu La tháp.

Chẳng qua ngay lúc này, trong đại điện vang lên tiếng cười dài, thân hình Vạn Kiếm Nhất lắc lư. Bóng áo trắng trong cái lắc mình đó đã lướt tới cửa đại điện, kiếm quang từ Trảm Long Kiếm trong tay tăng vọt tựa như hồng thủy tràn ra khắp nơi, nhất thời bức lui toàn bộ mấy người kia trở về.

"Chạy đi đâu?"

Dường như ý chí chiến đấu của nam tử áo trắng kia sôi sục, cao giọng cười vang, khóe mắt hắn liếc về hướng Tu La tháp cũng nhìn thấy được dị tượng Minh Uyên phủ xuống. Hắn hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao nhưng ánh mắt tựa như có một đạo ánh sáng sáng ngời, quay người hoành kiếm, đứng yên tại cửa đại điện lại có cái tư thế một người đủ giữ vững quan ải. Hắn mỉm cười nhìn đám người trong đại điện, nói: “Cùng tiến lên đi!"

Một câu nói kia, vô cùng phóng khoáng, bễ nghễ với chúng sinh. Cho dù đám người Ma giáo cũng phải ngơ ngác một chút, giây lát sau, tất cả mọi người đều quát mắng rống giận, một ý nghĩ vây công trào dâng.

Vạn Kiếm Nhất thiên tư trác tuyệt, đạo hạnh cao vô cùng, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải là thần tiên. Lúc trước hắn có thể quần nhau một lúc lâu với đám đông cao thủ Ma giáo chủ yếu là dựa vào một thân bộ pháp linh hoạt, lại phần lớn chỉ né tránh mới giằng co được với đám người này. Mà lúc này, hắn lại ngăn ở cửa nhất định không lùi, tương đương với việc cứng rắn chống chọi với công kích của tất cả cao thủ Ma giáo.

Lúc này, kể cả Thanh Long, Bạch Hổ, Thánh sứ Ma giáo và môn chủ của ba đại môn phái Ma giáo đều gia nhập vào chiến đoàn. Những người này có thực lực đạo hạnh cao hơn người khác một bậc, cho nên không lâu sau thì áp lực như Thái Sơn cũng đã xuất hiện.

Lúc này, một kiếm chém ra của Vạn Kiếm Nhất tiêu phí Linh lực gấp mấy lần lúc quần chiến tránh né lúc trước, hơn nữa bởi vì hắn nhất định phải canh giữ cửa đại điện nên đã bị một ít cao thủ Ma giáo nắm được sơ hở. Đủ loại pháp bảo ám khí âm độc, thủ đoạn hạ lưu đều được triển khai ra khiến Vạn Kiếm Nhất phải chật vật đối phó.

Vạn Kiếm Nhất cố gắng ngăn cản vài hiệp đã nhanh chóng hiểu được bản thân mình tuyệt đối không thể trông coi nơi này lâu dài được. Áp lực cường đại như thế thì cho dù là ai đảm nhiệm cũng không cách nào chống đỡ được. Chẳng qua hắn tuy hiểu được, nhưng lại không chút ý tứ sợ hãi mà lùi lại. Ngược lại, đôi mày kiếm của hắn nhướng lên, ánh sáng thanh tịnh trong đôi mắt tỏa sáng bốn phía, dường như đã đến lúc hắn vô cùng hưng phấn.

Trong lúc kịch chiến, nam tử áo trắng tiêu sái ngất trời đột nhiên thét dài, thanh âm như rồng ngâm, vang thẳng cửu thiên.

Mọi người mới liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất thả người nhảy lên không trung. Trong lúc đó, cả trời đất, gió mây biến sắc, kiếm quang vạn đạo, vô số ánh sáng xanh biếc tỏa ra từ Trảm Long Kiếm phóng đi, muôn hình vạn trạng.

Đến khi trên không trung kia đột nhiên vang lên một tiếng quát nhẹ, chỉ một câu ba từ, lại như cùng với đất trời hòa làm một. Mỗi một từ, lại khiến gió mây trong trời đất phải biến đổi.

"Trảm, Quỷ, Thần..."

Trong chớp mắt, gió mây cuốn động, Vạn Kiếm Nhất sừng sững giữa đám mây như một Chiến Thần. Một lát sau, Trảm Long Thần Kiếm bắn ra vô tận ánh sáng xanh biếc, như một con Cự Long có thể nuốt chửng cả thiên địa bổ nhào xuống bên dưới.

Cuồng phong gào thét lao xuống, Vạn Kiếm Nhất nhân kiếm hợp nhất, đâm thẳng xuống Thánh điện Man Hoang. Kiếm chưa đến, mà tất cả đã tan nát, khung cửa đại điện rung lên lách cách, run rẩy kịch liệt không ngừng.

Trong Thánh điện, phần đông cao thủ Ma giáo đều biến sắc, cùng nhau lùi về phía sau.

Một kiếm điên cuồng mạnh mẽ đến như thế, tựa như kiếm xuất ra mang theo một cỗ khí thế kiêu ngạo không nhường, không sợ thiên địa, không kính quỷ thần, bề nghễ với nhân gian, chém hết kẻ thù, dù cho thịt nát xương tan cũng không luyến tiếc. Một kiếm này, căn bản không có chút thủ thế nào, hết thảy linh lực đạo hạnh giăng khắp nơi đều tụ bên trong thế công điên cuồng mạnh mẽ đến vô cùng vô tận này, như sóng lớn phô thiên cái địa lao đến.

Một khắc này ở giữa đất trời, không một vật nào dám đứng trước mặt ngăn cản kiếm thế sáng rực này.

Trước đại điện, một vài người chậm chân đã bị kiếm quang xanh biếc như sóng lớn đầy khủng bố kia nuốt trọn. Sau đó tiếng kêu thảm lập tức vang lên, chốc lát sau, những thân hình đó bị lực lượng điên cuồng mạnh mẽ đánh bay đi, ầm ầm nghiền nát giữa không trung. Gạch xanh lát nền Chính điện đã hóa thành bột mịn, tựa như cơn giận của thần tiên buông phủ xuống nhân gian, nhất thời chấn nhiếp toàn trường.

Thậm chí đến dị tượng Minh Uyên phủ xuống ở bên ngoài, cũng tạm thời bị người quên mất.

Vạn Kiếm Nhất đáp xuống mặt đất, hoành kiếm phía trước, lớp bụi bặm từ cánh cửa Chính điện đã gần như bị hủy rơi xuống phủ đầy lên áo trắng, chẳng biết vì sao lại không ảnh hưởng đến vẻ tiêu sái của hắn chút nào. Đám người trong Ma giáo nhất thời bị hắn dọa khiếp sợ, không người nào chú ý tới cánh tay trong ống tay áo trắng của hắn lại đang khẽ run rẩy.

Tuyệt học thần thông kinh thiên động địa như thế, điên cuồng mạnh mẽ đến như thế, có thể dễ dàng thi triển ra như vậy hay sao?

***

Tình hình chiến đấu kịch liệt trong Thánh điện Man Hoang phía xa bên kia, còn có tràng cảnh kinh thiên động địa khi thi triển “Trảm Quỷ Thần”, một trong Tứ đại kiếm thức truyền thừa cổ xưa của Thanh Vân Môn, toàn bộ đều ở trong mắt Thương Tùng dưới Tu La tháp.

Khác với đám yêu nhân Ma giáo kia, hắn hết sức quen thuộc với thần thông tuyệt học Thanh Vân. Khi nhìn thấy thần uy của “Trảm Quỷ Thần”, chẳng những hắn không có vẻ mừng rỡ mà sắc mặt ngược lại càng thêm sầu thảm, thân thể cũng khẽ run rẩy. Bởi vì hắn biết rõ, cái thần kiếm tuyệt học đầy uy lực vừa ra trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy, có nghĩa là Vạn sư huynh đã liều mạng rồi.

Địch thủ quá đông lại quá mạnh mẽ, Vạn sư huynh cuối cùng cũng không phải là thần. Thế nhưng cho tới giờ khắc này, vẫn chưa có ai chạy tới Tu La tháp, cho dù dị tượng Minh Uyên đã xuất hiện. Thậm chí không chỉ ở đại điện, mà mấy người ở chỗ khác cũng không thấy xuất hiện. Làm được điều này, không hỏi cũng biết ba vị sư đệ Điền, Tăng, Thương bọn hắn lúc này đang phải thừa nhận áp lực đáng sợ đến mức nào.

Thế nhưng…thế nhưng chỉ có chính mình ở đây, ở Tu La tháp mà mọi người đặt tất cả hi vọng vào, lại luôn là kẻ vô tích sự như vậy.

Thương Tùng cảm thấy trong lồng ngực mình như muốn nổ tung ra, nôn nóng sốt ruột như ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt trong lồng ngực. Tại khoảnh khắc này, đột nhiên cái khí tức đáng sợ của Minh Uyên trên đỉnh đầu đã như không còn chút ảnh hưởng nào đến hắn cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.