Hoa tộc xưa nay cũng giống như nơi khác. Y phục nghiêm chỉnh, đi hài đầy đủ, vào hoa tộc thì đi theo lối mòn, tránh đụng phải các cây hoa do người trước để lại. Nhưng dưới thời của cô, cô không muốn đi hài. Đây là cách để cô tỏ lòng tôn kính với những toàn bộ tộc nhân đã vì cô mà liều chết bảo vệ.
Bên trong Hoa tộc cũng thay đổi rõ rệt. Nguyệt Thần Điện nơi của Nguyệt Linh Thạch đã không còn. Nơi đó giống như một rừng cây, là minh chứng của từng người đã ngã xuống. Cô gọi nơi đó là Tương Hương Lâm. Nơi ở cũ của cô khi cô còn là công chúa Hoa tộc, Nguyệt Hoa Cung giờ đây đổi thành Thuỷ Hoa Đài để cô thư giãn.
Cô bước vào Minh Nguyệt Cung, ngồi lên vị trí mà năm xưa tổ mẫu và mẫu thân cô đã ngồi. Ngồi trên đây khiến cô nhớ lại Chu Hạ An lúc cô lịch kiếp. Cảm giác thật sự không khác là mấy. Chỉ là Chu Hạ An giết phụ thân, giết huynh đệ tỷ muội còn cô lại không cứu nổi người thân của mình.
"Tiểu Mẫn, con ổn chứ?" Nguyệt Linh Lung hỏi với ánh mắt dò xét nhưng cô không đáp mà chỉ nhìn với ánh mắt lạnh băng
Cô yểu điệu đi xuống chỗ hai người đang đứng mà xem hai đứa trẻ họ đang ôm trong lòng. Cô để ý trên cổ tay chúng đều có chiếc kiềng tay. Một đứa có biểu tượng sao trời là Bắc Thần, một đứa lại có biểu tượng mặt trời là Lương Thần.
Cô nhìn hai chiếc vòng mà cười khẩy một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-hoa-tam/3304869/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.