Bệ hạ và hoàng hậu nghe tin cũng vội đi đến. Thái y rất nhanh đã đến xem vết thương cho cô nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.
"Thái y, Ngọc Hoa sao rồi?" mẫu thân sốt ruột hỏi
"Quận chúa do sợ hãi quá độ mà ngất đi. Còn vết thương tuy đã cầm được máu nhưng vết thương quá sâu, e sẽ để lại sẹo..." thái y nói, bệ hạ đang cầm chén trà cũng tức giận mà đập vỡ "Là nô tài vô năng, không thể giúp quận chúa khôi phục dung mạo."
"Bệ hạ, thần có biết một loại cao, có thể xoá được vết sẹo của quận chúa. Nhưng dược liệu của loại cao ấy hiếm có, e rằng không dễ tìm." Mạc Vũ nói
"Bệ hạ, dù sao quận chúa cũng sắp gả sang Ly quốc. Chỉ cần giấu được vết sẹo đến lúc biến mất là sẽ không sao...." Tuệ quý phi nói nhưng ngay lập tức bị bệ hạ giáng cho một bạt tai
"Ngu xuẩn. Ngươi nghĩ hoàng đế Ly quốc dễ bị ngươi lừa đến vậy sao. Còn ngươi, thâm độc, ngu xuẩn, sao ta có thể sinh ra ngươi cơ chứ."
"Phụ hoàng, không phải con. Con thật sự bị oan."
"Bị oan? Ở Nguyệt Phong đình chỉ có ngươi và Ngọc Hoa. Cây trâm cũng là của ngươi, ngươi còn nói ngươi bị oan? Không lẽ là Ngọc Hoa tự huỷ dung của mình."
"Chính là ả, ả ta tự..." Tư Duệ còn chưa nói xong đã bị giáng một bạt tai
"Bệ hạ nguôi giận. Giờ chuyện cũng đã lỡ, chi bằng chúng ta cứ hỏi đầu đuôi ngọn ngành rồi xử trí." hoàng hậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-hoa-tam/2788169/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.