Đêm khuya, Thanh Lam mấy lần vào thư phòng châm thêm nến, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Tiết Bạch đang ngồi đó trầm tư, còn Đạt Hề Doanh Doanh thì đã dời chiếc ghế đẩu đến trước mặt hắn, ghé sát vào lẩm bẩm.
“Lang quân mới về Trường An, người liền chết, nô gia không tin là xảo hợp, nhất định là có người sắp đặt…”
Thanh Lam cũng không để ý nghe những lời này, nhưng tâm thần lại bị Đạt Hề Doanh Doanh cuốn đi mất. Đến lúc đi ngủ, nàng còn ôm lấy Tiết Bạch nhỏ giọng cảm khái.
“Lang quân.”
“Ừm?”
“Đạt Hề nương tử thật là đẫy đà.”
Tiết Bạch nghe mà buồn cười, nắm lấy bàn tay mảnh mai của Thanh Lam, nói: “Đừng so bì, linh lung tiểu xảo mới đáng yêu.”
Thế là, hôm sau Tiết Bạch lại dậy muộn, không vội đến huyện nha Trường An điểm mão, định cùng Thanh Lam ở trong phòng đánh cờ, ăn chút điểm tâm. Tiểu cô nương không biết đánh cờ vây, nhưng có thể chơi cờ caro.
Ấy thế mà bàn cờ còn chưa bày ra, trong cung đã sai người đến triệu.
Không còn cách nào, phụ quách kinh thành, rõ ràng không được tự tại như khi chủ trì huyện Yển Sư.
…
Quan ngũ phẩm vốn phải thượng triều thì không cần thượng triều, Tiết Bạch sáng sớm đã mặc thanh sắc quan bào đến Hưng Khánh Cung. Vừa được dẫn đến Nam Huân Điện, đã ngửi thấy mùi rượu quyện với hương phấn.
Người lĩnh vũ đêm qua lại là Phạm Nữ, nàng mặc một bộ váy lụa dài màu đỏ thẫm, búi tóc tinh xảo, so với một năm trước càng có khí chất hơn.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5214995/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.