Ánh bình minh chiếu rọi cánh đồng hoang, Tiết Bạch tỉnh giấc, phát hiện sương đêm đã thấm ướt cả người. Chỉ có sương đêm, không có tình duyên. Ngựa cũng từ trên đất đứng dậy, phì mũi một tiếng. Lão Lương, Khương Hợi từ trong túi lấy ra bánh bao, ba người ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ gặm nhấm, rồi tiếp tục men theo bờ sông tiến bước. Chiều tối, nhà cửa phía trước dần nhiều lên, đã đến địa phận Yển Thành, đoạn đường sau không thể tiếp tục đi dọc bờ sông. Lão Lương giỏi tìm đường, vừa đi vừa hỏi thăm “Bắc nhai Viễn Hương đường Công Tôn kiếm trang” cuối cùng cũng đến trước một tòa trạch đệ gõ cửa. (đường: ao, hồ) “Két” một tiếng, cửa được mở ra, người thò đầu ra là Lý Thập Nhị Nương, tay còn cầm một thanh mộc kiếm, trên trán lấm tấm mồ hôi. “Ồ? Tiết huyện úy sao lại đến đây?” Tiết Bạch bèn hỏi: “Ngươi bị sư phụ phạt luyện kiếm à?” “Hứ, đâu có, là ta tự mình siêng năng.” Lý Thập Nhị Nương vung vung kiếm, hỏi: “Các ngươi làm quan không thể tự ý rời khỏi địa phận chứ?” “Tất nhiên là có việc phải làm.” Nếu không có việc, có lẽ lúc này Tiết Bạch đã đến Lạc Dương gặp Lý Thập Thất Nương rồi. “Ta dẫn các ngươi đi gặp sư phụ, nhưng trong kiếm trang của chúng ta toàn là nữ đệ tử, không tiện cho các ngươi ở lại, đêm nay các ngươi ở nhà nông hộ bên ngoài nhé?” “Được.” Công Tôn Đại Nương ăn vận như một nông phụ, đang trồng rau ngoài ruộng. Mấy tháng không gặp, tinh thần nàng ngược lại tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212260/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.