Khi huyện thự xảy ra hỗn loạn, bên trong úy giải, Ân Lượng lại vô cùng trấn tĩnh đàm thoại cùng quản sự của Tống gia, bàn về chuyện Tống gia bỏ ra trọng kim mua ruộng. Ân Lượng chẳng màng tiền bạc, chỉ chuyên tâm phân địa giới. Hắn lấy bản vẽ ra, nheo mắt xem hồi lâu, vê râu trầm ngâm nói: “Phía nam Mang Lĩnh, phía tây Hồi Quách Trấn vừa hay có mười lăm khoảnh ruộng tốt, các chủ ruộng từ năm Thiên Bảo thứ tư vì nợ thuế chất chồng đã bỏ trốn, xem trên sổ thuế, nơi đây hẳn là vô chủ.” Thực chất, đây là ẩn điền của tộc Quách Hoán. Quản sự của Tống gia thoáng có chút khó xử, nói: “Nghe nói trong huyện hiện đang khai hoang, gia chủ chỉ cầu có được phần ruộng mới ở hướng đông bắc của trấn là đủ rồi.” “Ruộng tốt chẳng phải tốt hơn sao?” Ân Lượng cười lên, nụ cười tựa như một gã bán hàng rong dùng kẹo dụ trẻ nhỏ, “Mảnh đất ta nói, vừa hay nối liền với ruộng đất của Lục Hồn Sơn Trang, đất đai màu mỡ, nguồn nước dồi dào, vẫn bán cho Tống gia với giá của đất hoang.” “Như vậy tuy tốt, chỉ e đắc tội…” Tống gia vốn muốn có được mảnh đất hoang mà Tiết Bạch thay đám bần nông khai khẩn, không ngờ Tiết Bạch lại đem ruộng tốt của Quách gia ra phân định, rõ ràng mang ý khiêu khích ly gián. Nhưng hơn sáu ngàn quan có thể mua được mảnh đất có giá thị trường gần hai mươi vạn quan, lại là cơ hội hiếm có khó tìm, vị tiểu quản sự này sao dám thay chủ gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212256/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.