Xèo ——
Thanh sắt đỏ rực được rèn thành lưỡi cày ngập vào nước lạnh, một làn khói trắng bốc lên. Tiết Bạch khá thích nghe thứ âm thanh này, mỗi lần đến xưởng rèn thị sát, dù bận rộn đến mấy cũng tranh thủ chút thời gian, dừng chân bên đe rèn xem một lúc. Hắn hít hít mũi, lần này không có mùi thịt nướng, chỉ thoang thoảng ngửi thấy mùi tanh tanh của sắt thép, nhưng lại khiến lòng người thêm an ổn.
Xem xem, đây có phải là lưỡi cày mà Huyện úy muốn không?
Lỗ lão thấy cái cày này có thể cày sâu xuống đất được bao nhiêu?
Một thước chắc là có, hiếm có cái cày nào cày sâu được như vậy.
Tiết Bạch gật đầu, cười nói:
Cái gọi là thâm canh tế tác, cày càng sâu, hạt giống đặt vào trong đất, mới có thể hấp thu dinh dưỡng tốt hơn.
Lỗ Tam Thực ngạc nhiên nói:
Huyện úy cũng am hiểu nông sự.
Điều Tiết Bạch nói vừa là chuyện đồng áng, lại vừa là chuyện của chính hắn, phải đặt mình vào tầng đất sâu nhất. Bản vẽ mà hắn vẽ đều dựa trên những nông cụ hắn thấy được ở quê nhà lúc nhỏ, ít nhất cũng là những thứ đã được sử dụng từ lâu đời. Ví như hiện nay nông dân đa phần dùng loại cày có trục thẳng dài, khó xoay chuyển, cày đất tốn sức. Cày ách cong mà hắn chế tạo thì dễ dàng quay đầu, chuyển hướng, có thể tiết kiệm sức người sức vật; cày đạp thì thích hợp dùng ở vùng đồi núi; ngoài ra còn có một số nông cụ Đại Đường đã có, nhưng về hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212254/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.