Ngọn đuốc được ném qua con hẻm chật hẹp, vẽ một đường vòng cung, đập mạnh vào mặt một gã hán tử, khiến hắn đau đến thấu tim gan. Dầu hỏa văng ra, bén vào quần áo của người phía sau, ngọn đuốc rơi xuống đất, nhanh chóng bị dẫm tắt. Mọi người thở hổn hển, tiếng chửi rủa vang lên, pha lẫn tiếng la hét thảm thiết. Con hẻm quá nhỏ, thi thể đã chặn mất con đường phía trước, không thể xông qua. Nhưng đối phương cũng đã bị thương và kiệt sức, chỉ còn thiếu một đợt tấn công cuối cùng.
Xông qua! Báo thù cho cừ soái!
Cừ soái!
Bên kia đống xác, Lão Lương kéo giật lấy Khương Hợi, quát mắng:
Bị thương rồi, đi!
Khốn kiếp!
Khương Hợi mắng ầm lên. Những người Tiết Bạch mang theo lần này, bao gồm cả Tiết Tiệm, đều là đệ tử của bọn họ, đêm nay đã mất hai người ở đây, Khương Hợi gần như sắp giết đến mức điên cuồng rồi. Nếu có giáp, hai người họ đã dám đánh tan tác đối phương.
Phóng hỏa!
Vù —
Lửa bùng lên, bên phía con hẻm này đã chất sẵn củi khô, lập tức cháy lan cả sang thi thể, mùi thịt nướng lan tỏa. Có tào phu xông lên quá nhanh, bị cuốn vào trong lửa, dập cũng không dập nổi, chỉ có thể bị thiêu sống. Đầu của Lý Tam Nhi cũng bị lửa đốt rơi xuống.
Ha ha, cừ soái? Trả đầu lại cho các ngươi!
Khương Hợi cười ha hả, thoáng chốc sắc mặt lại trở nên dữ tợn. Bởi vì Lão Lương đã bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Rít —
Ráng chịu một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212243/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.