Quy lai vật ngoại tình, phụ trượng duyệt nham canh.
Nguyên thủy khán hoa nhập, u lâm thái dược hành.
Dã nhân tương vấn tính, sơn điểu tự hô danh.
Khứ khứ độc ngô lạc, vô nhiên quý thử sanh.
~ tạm dịch ~
Trở về vui thú ngoài trần thế, chống gậy xem ai cày ruộng nương. Theo suối ngắm hoa vào lối vắng, rừng sâu tìm thuốc dạo muôn phương. Người quê thăm hỏi tên cùng họ, chim núi véo von gọi bạn đường. Cứ thế rong chơi vui một cõi, đời này sống vậy có gì vương.
Đây là thơ của danh thần Tống Chi Vấn thời Võ Chu, tên là《Lục Hồn Sơn Trang》. Tống Chi Vấn tuy cả đời trôi nổi chốn quan trường, trước sau chưa từng dứt bỏ phàm trần để quy ẩn, nhưng tấm lòng yêu non nước của hắn lại vô cùng chân thành, ở ngoại thành Trường An sắm Võng Xuyên Biệt Nghiệp, ở ngoại thành Lạc Dương sắm Lục Hồn Sơn Trang. Võng Xuyên Biệt Nghiệp tại Lam Điền nay đã bán cho Vương Duy, ngay cả Phật tử thi ca xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị cũng lấy làm tự đắc, viết mấy bài thơ, có thể thấy biệt nghiệp này quả thực phi phàm. Tiết Bạch từng đến Khánh Tự biệt nghiệp của Bùi Khoan ở ngoại ô Trường An, lúc đó đã cảm thấy biệt nghiệp kia có núi có sông, chiếm diện tích rộng lớn, nhưng so với Lục Hồn Sơn Trang, quả là một trời một vực, dù sao đất ở ngoại ô Trường An cũng không dễ có, chỉ có Lam Điền, Yển Sư mới có những mảnh rừng núi liền kề. Ngày hôm sau khi quen biết Tống Miễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212231/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.