Trong sân có một cái giếng cổ, nhìn vào trong, nước vẫn còn trong veo. Tiết Tiệm cùng hai đệ đệ múc lên một thùng nước từ giếng, nếm thử một chút, thấy có vị ngọt.
Đun sôi rồi hãy uống, A huynh đã nói rồi.
Thực ra nguyên nhân tại sao phải đun sôi nước họ cũng không hiểu, nhưng vì là lời Tiết Bạch đã nói, họ liền răm rắp tuân theo. Liễu Tương Quân ôm hết đống quần áo bẩn tích tụ trên đường ra, tìm một cái chậu gỗ đặt dưới bậc đá, cười nói:
Trạch viện này thật là thứ gì cũng có.
A nương, ta đi đun ít nước ấm, trời cũng dần trở lạnh.
Đang nói, Tiết Canh Bá dẫn hai vú già từ tiền viện qua, nói là do Lã huyện lệnh sắp xếp đến để chăm lo cho sinh hoạt của huyện úy.
Ôi trời, sao có thể để nương tử làm những việc này, để chúng ta giặt cho.
Hai vú già này đều cần mẫn, giành lấy việc ngồi trước chậu gỗ bắt đầu giặt giũ quần áo, sau đó mặt mày tươi cười hàn huyên một hồi.
Nương tử chắc là A nương của huyện úy phải không? Thật có phúc khí.
Đâu có phúc khí đó.
Liễu Tương Quân có chút ngượng ngùng, chỉ vào Tiết Tiệm, cười nói:
Đây là con trai ta, theo học việc bên cạnh Trạng nguyên lang, nên mới mang theo gia quyến đến đây.
Tiểu lang quân này thân thể thật rắn rỏi, chắc cũng mười bảy, mười tám rồi nhỉ?
Chưa đâu, còn chưa đến mười lăm.
Thật là một người con hiếu thảo và hiểu chuyện, nhỏ vậy đã làm mạc liêu cho huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212227/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.