Ngọc Chân Quan. Bên bờ ao nhỏ, liễu rủ thướt tha, Lý Quý Lan gác lại bút trong tay, liếc nhìn Lý Đằng Không, rồi nhẹ nhàng liên bộ đến cầm đài. Tay ngọc gảy dây đàn, linh linh đôi ba tiếng. Lý Đằng Không nhìn lời ca trên giấy, hát theo tiếng đàn.
Tối ái Tây Hồ tam nguyệt thiên, tà phong tế vũ tống du thuyền, nhất thế tu lai đồng thuyền độ, bách niên tu lai...... cộng chẩm miên.
Hát đến cuối, giọng dần trầm, vẫn mượt mà uyển chuyển. Đúng lúc này, Hiểu Nô chạy đến báo:
Thập Thất Nương, Thập Lang đến, mời ngươi ra đại sảnh tương kiến.
Lý Đằng Không vội vàng rời đi, Lý Quý Lan vì thế một mình nghiền ngẫm lời ca, tu sửa ca từ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Miên Nhi, ngươi nói Tây Hồ thế nào? Ta chưa từng thấy Tây Hồ đây.
So với Khúc Giang không khác bao nhiêu đâu.
Miên Nhi đang nằm trên bàn mài mực, nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm đáp.
Không, Tiết Lang nói, Tây Hồ có Đoạn Kiều Tàn Tuyết, có Phi Lai Phong Linh Ẩn Tự, có Cô Sơn Lạc Mai.
Quý Lan Tử đừng nghe hắn nói xạo, hắn mới mấy tuổi, sao có thể đi qua Tô Châu.
Là Hàng Châu. Vả lại hắn thực sự biết rất nhiều, phong thổ thiên hạ tùy ý kể, kiến thức uyên bác, đời ta chưa từng thấy.
Lý Quý Lan luôn miệng khen, Miên Nhi nghe đến tỉnh cả ngủ, nghĩ mình đã góp sức câu dẫn hắn, giờ lại thành thế này, ủy khuất không thôi, trong lòng không khỏi thầm mắng mấy câu. Một lúc sau, Lý Đằng Không từ tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212199/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.