Yến tàn, nhân lúc đi thay y phục rửa mặt, Dương Ngọc Dao không khỏi tìm Dương Ngọc Hoàn than phiền vài câu. “Ngươi biết rõ ta không thích tên Tạp Hồ kia, sao lại còn làm tẩy nhi yến cho hắn?” Dương Ngọc Hoàn để Trương Vân Dung giúp nàng búi lại tóc, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào hí bản trong tay, lẩm bẩm như xướng như niệm: “Môn yểm trứ lê hoa thâm viện, phấn tường nhi cao tự thanh thiên...... tự thanh thiên (1)? Tam tỷ có biết xướng không?” “Ta đang hỏi thật đấy, ta không muốn thật sự nhận con heo mập đó làm ngoại sanh đâu.” “Thánh nhân nói hắn thông thạo lục tộc ngữ ngôn, am hiểu phong tục người Hồ, ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nói chung phía Bắc chỉ dùng được hắn thôi, không thể bạc đãi người bệnh.” Dương Ngọc Hoàn chẳng buồn ngẩng đầu, lơ đãng đáp, “Ta không thể học theo Mai phi lạnh nhạt vô vị, những điều Thánh nhân yêu thích đều viết hết trong từ rồi, chỉ riêng ba chữ ‘tuổi thanh xuân’, thì cứ theo mà chơi thôi.” “Tuổi thanh xuân, tuổi thanh xuân, lão nương đã ba mươi mà còn phải chơi trò gia đình.” Dương Ngọc Dao quả thật to gan, dám oán than trước mặt cung nữ, bởi tính tình nàng vô cùng thẳng thắn. Dương Ngọc Hoàn rõ ràng vẫn chăm chú vào hí văn, nhưng lời này lại lọt vào tai, liền phản vấn: “Tam tỷ há chỉ ba mươi? Sao còn nhận một nghĩa đệ trẻ tuổi như thế?” “Ngươi thật đáng ghét.” Dương Ngọc Dao nói: “Ta thích thế thì đã làm sao?” “Lâm khứ thu ba na nhất chuyển, chân não nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212165/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.