Bờ vai rộng bị vỗ nhẹ, Vương Trung Tự ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt có phần non nớt của Tiết Bạch. Hắn khẽ đẩy tay, gạt thiếu niên này sang một bên, rồi nói:
Tôn tử của lão phu còn lớn tuổi hơn ngươi, không đến lượt ngươi dạy lão phu làm việc.
Tiết Bạch loạng choạng hai bước, vịn vào tường, mỉm cười không để ý, từng cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn.
Nói thật lòng đi, hôm nay Lý Hanh có khuyên tướng quân dấy binh thanh trừng gian thần không?
Lời nói khi say chẳng thể xem thường, khiến Vương Trung Tự không thể tiếp tục coi hắn như một đứa trẻ. Tiếp đó, Tiết Bạch bắt chước dáng vẻ của Lý Hanh, buông lời tùy ý:
Thái tử của một nước đã mất hết thể diện, sao có thể cam chịu nỗi nhục này? Nay Thiên tử trễ nải chính sự, một tay quyền thần che trời, bè phái tranh đấu, ngôn lộ đoạn tuyệt, binh chế thuế chế sắp sụp đổ, biên cương thì lang sói hoành hành, họa căn đã ăn sâu. Thân là Thái tử, hắn có khuyên tướng quân giết Lý Lâm Phủ, giết An Lộc Sơn, bức Thánh Nhân thoái vị không?
Đủ rồi!
Một tiếng
Bành
vang lên, Vương Trung Tự ném mạnh vò rượu xuống chân Tiết Bạch.
So với An Lộc Sơn, ta thấy ngươi mới là phản tặc!
Vậy thì để Thánh Nhân phán xét, xem giữa ta và tướng quân ai mới là phản tặc?!
Ha!
Vương Trung Tự giận quá hóa cười.
Không thanh trừng gian thần, là do Lý Hanh không khuyên? Hay do tướng quân không dám?
Tiết Bạch thử dò hỏi, rồi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212161/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.