Lý Quý Lan bất ngờ quay đầu lại, khẽ nói: “Đằng Không Tử, ta có thể gọi Tiết Lang là ‘tiên sinh’ được không?” Lý Đằng Không hơi sững sờ. Nàng nhận ra bản thân đã hiểu lầm vị đồng môn này rồi, chẳng lẽ Quý Lan Tử thật sự chỉ ngưỡng mộ tài hoa của Tiết Bạch thôi sao? “Cớ gì hỏi ta? Ngươi muốn gọi thế nào... cùng ta có liên quan gì?” Lý Quý Lan không thèm nói nữa. Nàng cảm thấy tài hoa của Tiết Bạch thật quá cao siêu, không chỉ viết thơ hay, mà còn cố ý hát không tốt, để Thánh Nhân hứa sẽ phong quan cho mình, khiến nàng càng thêm kính phục. Còn cớ gì lại hỏi Đằng Không Tử về chuyện kia ư? Nàng thực ra chỉ muốn tán thưởng, bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với tiên sinh mà thôi. Mang theo cảm xúc ấy, nàng chăm chú dõi theo Tiết Bạch, thầm nghĩ không biết trong đầu tiên sinh còn bao nhiêu áng thơ văn xuất chúng. Mải mê ngắm nhìn, nàng thậm chí không để ý đến có một thái giám dẫn người vào sảnh, đi ngang qua sau lưng Tiết Bạch. ... Lý Thục đi tới giữa sảnh, đứng bên cạnh Tiết Bạch, rồi hành lễ với Thánh Nhân và Quý Phi. Trong lúc ngẩng đầu, hắn chợt nhận ra điều gì đó, vừa quay người lại, liền thấy phía sau Ngọc Chân công chúa có một tiểu đạo cô xinh đẹp đang ngắm nhìn mình, đôi mắt long lanh ẩn tình, tựa như cánh hoa đào đang nở rộ. Lý Thục tuy còn rất trẻ nhưng khí khái bừng bừng, đã quen với ánh nhìn ái mộ của các nữ tử. Lúc này gặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212128/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.