Trong Thượng Thiện trì, dòng suối núi róc rách chảy qua. Gần đó là cánh rừng trúc xanh, theo gió lay động, xa xa là dãy núi Chung Nam trùng điệp, sương khói giăng kín.
Những năm qua, ngươi đã chịu quá nhiều khổ cực.
Lý Tông thở dài, vỗ vai Tiết Bạch,
Ta nghe nói, tam đệ suýt chôn sống ngươi?
Trước đây, khi Tiết Bạch bị vu oan là cấu kết Đông Cung, hắn đã nói rõ chuyện này với Trần Huyền Lễ và tung tin ra ngoài, nên Lý Tông cũng nghe nói. Lời này coi như tiến nhập chính đề.
Đúng vậy, chỉ e ta và Đông Cung đã kết thù, bá phụ có thể giúp ta hóa giải không?
Lý Tông cười khổ, lắc đầu và chỉ vào khuôn mặt của mình, nói:
Ta mang bộ dạng thế này, sống ẩn dật trong Thập Vương Trạch, làm sao can thiệp được vào việc của Thái tử?
Tiết Bạch trầm ngâm:
Nếu Tam Thứ Nhân án được lật lại thì sao?
Ngươi muốn lật lại Tam Thứ Nhân án?
Lý Tông dò hỏi.
Phải.
Tiết Bạch rất dứt khoát, rõ ràng bày tỏ thái độ.
Ta có thù với Lý Hanh, cho rằng hắn không đáng làm quân vương, người thừa kế ngôi vị phải là trưởng tử nhân từ và độ lượng.
Sắc mặt Lý Tông thay đổi, vì câu nói thẳng thắn này mà ngạc nhiên. Nhưng cũng tán thưởng. Muốn mưu đại sự, há có thể tiếc thân? Phải dám nghĩ dám làm, mạnh mẽ và quyết đoán như vậy. Nếu Tam Thứ Nhân án được lật lại, thì dòng dõi sẽ không còn là trở ngại cho việc hắn trở thành Thái tử, ngược lại, bốn vị nhi tử của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212124/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.