🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lại một buổi sáng yên ả với tiếng ve kêu và chim hót. Tiết Bạch rời khỏi căn nhà gỗ, trên người vẫn còn vương vấn hương thơm thiếu nữ của Thanh Lam khi ôm hắn ngủ. Đây đã là ngày thứ năm hắn ở Phong Cốc Giám, chỉ cảm thấy cuộc sống ở núi rừng quá đỗi đơn điệu và nhàm chán. Riêng Vương Duy là thích nghi nhất, trời chưa sáng đã đi hứng sương sớm để pha trà. Việc này rất phiền phức, lại ở núi non bất tiện, cả ngày chỉ pha được một ấm trà. Tiết Bạch cũng từng thử qua, mùi vị không thơm, thực sự hơi khó uống. “Ma Cật tiên sinh không bị muỗi đốt sao?” “Tâm tĩnh, thì muỗi cũng tránh.” “Tiên sinh chắc là được đàn hương xông thấm vào da, nên muỗi mới không đốt.” Vương Duy không nói gì nữa, chỉ ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, xoay chuỗi Phật châu trong tay. Tiết Bạch nghĩ ngợi, nói: “Sống trên núi thường làm gì? Tùng hoa nhưỡng tửu, xuân thủy tiên trà.” “Ý cảnh hay, lại có nhịp điệu.” Vương Duy hỏi: “Thơ mới sao?” Tiết Bạch chỉ biết một câu, nên cũng không nói gì thêm, ngồi ở nơi đó quan sát quá trình tạo pháo ở đằng xa. An Bạch Bá đang chế một tòa cự thạch pháo lớn hơn, lớn đến như một tòa tháp. Vương Duy nổi lên hứng thú trò chuyện, bèn hỏi: “Đối thơ chứ?” “Vãn niên duy hảo tĩnh, vạn sự bất quan tâm.” “Đây cũng là câu thơ hay, còn có tiếp sau không?” “Không có, Ma Cật tiên sinh gọi ta là ‘thi nhân tàn khuyết’ thì hơn.” Lúc này phía đường núi bỗng vang lên tiếng vó

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212117/chuong-115.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Mãn Đường Hoa Thải
Chương 115: Lưỡi câu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.