Trời vừa tảng sáng, Tiết Bạch mang theo Thanh Lam, xách theo một giỏ thanh táo, trước tiên đến Trường An huyện nha một chuyến, nhưng thấy Nhan Chân Khanh còn chưa tới làm việc, bọn họ liền chuyển sang Nhan trạch. Dù sao đường sá không xa, tạm coi như là tản bộ. Nhan trạch gia nhân thức dậy rất sớm, đang tất bật quét dọn. Theo chân người gác cửa bước vào tiền viện, nhìn quanh bốn phía, tuy Nhan trạch không tính lớn, nhưng cũng được bài trí rất trang nhã mộc mạc, có nét đặc trưng của Sơn Đông lâm viên. Nhan Chân Khanh đang ở trong sân chính thổ nạp dưỡng khí, mở mắt thấy Tiết Bạch đi tới, khe khẽ thở dài. “Học sinh thỉnh lão sư xuân an.” “Ngươi cớ gì lại gọi ta là lão sư?” Tiết Bạch kính cẩn đáp: “Sở dĩ gọi ‘Đạo chi sở tồn, sư chi sở tồn dã’, là vì học sinh được Nhan công truyền đạo, xem Nhan công như lão sư, đối đãi Trịnh tiến sĩ, Tô ti nghiệp cũng là như thế.” Nhan Chân Khanh lại thổ nạp lần nữa, nói: “Lời ngụy biện này...... Đạo lý này từ đâu mà có?” “Chợt nhớ lại một bài văn cổ đã từng học thuộc lòng khi còn nhỏ, muốn kính dâng cho lão sư.” Thanh Lam khéo léo đưa giỏ thanh táo qua, nói: “Một chút hoa quả mùa xuân, cũng kính dâng cho Nhan huyện úy.” Nhan Chân Khanh phất tay, ra hiệu cho Thanh Lam mang đến hậu viện, để phu nhân của hắn tự xử lý. Hắn thì gọi Tiết Bạch lại, nói: “Theo lão phu.” Hai người đi vào đại sảnh. “Nghe nói Đỗ Tử Mỹ tới rồi, “Ẩm trung bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212089/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.