Bình Khang phường, Hữu tướng phủ. Tiết Bạch quay đầu nhìn lại, liền thấy từng chiếc từng chiếc hoa đăng đã được treo cao trong tướng phủ, xua tan màn đêm vừa buông xuống. Hôm nay không nghe tiếng trống chiều, khiến người ta có chút chưa quen.
Đi thôi, tìm tiểu mỹ nhân nào! Ha ha ha!
Nhị Thập Nhất Lang Lý Hào đứng dậy, cười lớn chào tạm biệt mọi người rồi nghênh ngang rời đi. Chư tử đệ mỗi người một việc, chẳng mấy chốc đã giải tán hơn phân nửa. Tiết Bạch vẫn ngồi yên ở một góc không mấy nổi bật, vừa khéo giúp hắn có thể nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị cho rất nhiều sự vụ cần xử lý trong đêm nay.
Ngủ quên sao?
Tiết Bạch mở mắt ra, đã thấy Lý Tụ đứng trước mặt mình, liền đáp:
Không có, dưỡng chút tinh thần, lát nữa còn phải ứng phó rất nhiều chuyện.
Không có gì to tát cả, ngươi chỉ cần theo phụ thân hầu yến, đứng bên ngoài lầu là được, ta đã an bài hết rồi.
Lý Tụ hời hợt nói,
Còn hơn ba canh giờ nữa mới tới ngự yến, sao không bảo Hiểu Nô dẫn ngươi đi xem hoa đăng của tướng phủ?
Tiết Bạch không khỏi nghĩ đến, Lư Phong Nương cũng từng nói lời tương tự, hoa đăng của Phạm Dương Lư thị như hoa như ngọc, đoan trang hữu lễ.
Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.
Đi đi.
Lý Tụ nâng chén rượu trở lại chỗ ngồi, ánh mắt liếc về phía hậu viện, khẽ cười thầm nhủ.
Tĩnh nữ kỳ thù, sĩ ngã vu thành ngung.
Tiết Bạch đứng dậy, bước ra viện môn, thấy Hiểu Nô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212064/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.